Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2114: Chương 2114

Chương 2114: Chương 2114Chương 2114: Chương 2114
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Chưa ai từng thấy Hợp Thể kỳ độ kiếp như thế nào, đám người giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa. Bầy giờ, thiên địa tường hòa, một mảnh hỉ nhạc, nhìn tựa như đã vượt qua thiên kiếp. Ngu Sưởng không kìm được che ngực, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng thành công rồi.”
“Dọa ta rồi.”
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, thứ bọn hắn có thể nhìn ra cũng không nhiều. Duy chỉ có Kha Hồng cau mày, ông ta phát giác được điểm không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.
Mà Lữ Thiếu Khanh thì ngữ khí khẳng định nói: “Đừng cao hứng, đây là huyễn cảnhf!”
“Huyễn cảnh?” Đám người kinh hãi, bọn hắn vội vàng tập trung ý chí, bắt đầu kiểm tra.
Nhưng mà bọn hắn không hề phát hiện ra điểm nào không bình thường, dù Tiêu Sấm lén nhéo đùi mình cũng vậy, không hề phát giác ra có gì không ổn.
“Tiểu tử, ngươi đang nói đùa chứ?”
Vào lúc mọi người ở đây đầu thấy kỳ quái, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hai tiểu hài tử, một nam một nữ.
Hai người ở trên cao nhìn xuống, hành lễ với Kế Ngôn: “Chúc mừng tiên sư.”
Vãi
Bọn người Ngu Sưởng kinh hãi: “Tiên đồng sao?”
Toàn thân Kế Ngôn đầy tỉnh quang, Vô Khâu kiếm keng một tiếng, không chút do dự đánh một kiếm xuống hai tiểu hài tử.
Đám người kinh hãi.
Kế Ngôn muốn làm gì? Thiên địa sụp đổ, khí tức sắc bén như gió thổi qua thiên địa một lượt.
Trước mắt mọi người như hoa lên, hoa vũ đầy trời biến mất, tiên nhạc tường hòa biến mất.
Kiếp vân lại một lần nữa xuất hiện, thiên uy đáng sợ vần đang tràn ngập.
Hai tiểu hài tử cũng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là hai đạo kiếp lôi kim sắc đáng sợ.
Đạo kiếp lôi thứ tám xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế hùng hùng hổ hổ: “Nhìn đi, đdãnói thiên kiếp hèn hạ vô sỉ mà.”
“Đây chính là chứng cứt” “Ngươi có thể ngậm miệng lại được không!”
Thiều Thừa phiền chết.
Vốn cho rằng thiểm điện đầy trời chính là khảo nghiệm thứ tám. Vượt qua rồi, Kế Ngôn sẽ độ kiếp thành công.
Không ngờ được rằng, thiểm điện kinh khủng chỉ là món khai vị, khảo nghiệm thứ tám vẫn là hai đạo kiếp lôi kim sắc đáng sợ.
Càng thêm đáng sợ là, ở giữa thế mà còn có huyền cảnh, ngay cả mấy người ngoài cuộc bọn hắn cũng bị lún sâu vào.
Thiên kiếp đầu vô sỉ đến nước này sao?
Ai nói độ kiếp là không thể phản kháng? Nhất định phải chờ để người ta bổ. Vô lại.
Nếu nếu có thể, Thiều Thừa nhất định phải tát cho thứ gọi là thiên kiếp này mấy bạt tai. Càng làm cho Thiều Thừa bực bội chính là, nhị đồ đệ của mình cứ léo nha léo nhéo làm cho ông tâm phiền ý loạn. Nói điềm xui xẻo, điềm xui xẻo linh nghiệm, nói điềm tốt lành, điềm xui xẻo càng linh. “Nếu Đại sư huynh của ngươi xảy ra vấn đề gì, ta đánh chết ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh bi thương không thôi: “Quả nhiên, yêu vào là thiên vị.”
“Ngậm miệng!”
Kha Hồng Ngu Sưởng mấy người cũng sắc mặt trắng bệch, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mấy người bọn hắn trúng huyền cảnh mà còn không biết.
Sau khi bị nhắc nhở, cũng không phát giác được bất kỳ sơ hở gì.
Mấy lão già bọn hắn đã thụt lùi đến mức này rồi sao? Biểu hiện của bọn hắn còn không bằng Lữ Thiếu Khanh. Cơ Bành Việt bị đả kích trầm trọng, ngữ khí phiền muộn: “Trở về, ta phải bế quan nghiêm túc.”
Lời này đạt được sự đồng ý của những người khác. Hoàn toàn chính xác, trở về không nghiêm túc bế quang, nâng cao tu vi thì cũng ngại ra ngoài.
Thân là trưởng bối, có thể không bằng hậu bối, nhưng cũng không thể thua kém quá nhiều.
Nếu không sẽ bị người ngoài cười chết. Kha Hồng ánh mắt âm u, nhìn lên Kế Ngôn trên bầu trời, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sư phụ, sư huynh, Lăng Tiêu Phái chúng ta càng ngày càng mạnh.” Hai tiểu hài tử hóa thành kiếp lôi kim sắc mang theo khí tức hung hăng ác liệt rơi xuống, giống với trước đó hung tợn đánh về phía Kế Ngôn, mang theo ý chí thiên kiếp hận không thể xé nát Kế Ngôn. Mảnh không gian này lúc đầu đã sụp đổ, hai đạo kiếp lôi sau khi xuất hiện không gian yếu ớt cuối cùng cũng không chịu nổi, triệt để sụp đổ. Âm thanh xoạt xoạt, xoạt xoạt vang lên, cuối cùng bịch một tiếng, vô số cơn lốc hư không gào thét lao ra.
Tia chớp màu trắng chung quanh bị cơn lốc hư không phá hủy.
Áp lực Kế Ngôn giảm nhiều, Kế Ngôn hét dài một tiếng, sức mạnh trong cơ thể hội tụ. Bản thân làm kiếm, chiến ý là xương, cuốn lên kiếm ý sắc bén hóa thành một thần kiếm thực sự, nhuệ khí bức người, hàn mang lộ ra.
Thần kiếm phóng lên tận trời hung hăng va chạm với hai đạo kiếp lôi.
"RE
Thiểm điện kim sắc bắn ra, vỡ vụn, một tia sáng màu trắng xuyên thấu ra.
Hai đạo kiếp lôi màu vàng vặn vẹo trên không trung, điện quang bắn ra bốn phía giống như đang giãy dụa. Đám người dường như nghe thấy tiếng than thở của bọn chúng.
Chưa đến hai hô hấp, hai đạo kiếp lôi liên quang mang ảm đạm, cuối cùng triệt để tiêu tán. Cứ như vậy?
Đám người ngạc nhiên, khí thế hung hăng, cuối cùng biến mất như vậy, nhìn thế nào cũng đầu không chân thực.
Biểu hiện còn không bằng mấy đạo kiếp lôi trước đó đầu.
Thiều Thừa lại lo lắng: “Không có quỷ kế gì đấy chứ?”
Lữ Thiếu Khanh không nói gì. Nơi xa, Kế Ngôn sau khi xuyên qua hai đạo kiếp lôi, không hề ngừng lại một chút, tốc độ không giảm, thậm chí càng nhanh hơn, hóa thành một đạo tia chớp màu trắng, tiến vào trong kiếp vân trên bầu trời.
“Cái này.”
Kế Ngôn tiến vào trong kiếp vân lại một lần nữa khiến cho thượng tầng Lăng Tiêu Phái như Kha Hồng, Ngu Sưởng chấn kinh.
Hôm nay Kế Ngôn cho bọn hắn quá nhiều chấn kinh. Trong lúc nhất thời, bọn hắn đầu óc trống không, không biết nói cái gì cho phải.
Thiều Thừa đã níu chặt lấy vai Lữ Thiếu Khanh, căng thẳng không thôi.
Độ kiếp thôi mà, sao lại đi giết tận hang ổ của người ta vậy?
Trước kia ngươi độ kiếp cũng không càn rỡ như vậy đúng không.
Lúc độ kiếp Nguyên Anh kỳ ngươi cũng đầu càn rỡ như vậy.
Tại sao bây giờ lại to gan càn rỡ đến thế?
Không phải bị sư đệ của ngươi làm hư đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận