Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1136: Đầu voi đuôi chuột? Trông thì ngon mà không dùng được

Chương 1136: Đầu voi đuôi chuột? Trông thì ngon mà không dùng đượcChương 1136: Đầu voi đuôi chuột? Trông thì ngon mà không dùng được
Dù là Tương Tư Tiên hay những người khác đều cảm thấy Tiêu Y này chết chắc rồi.
Duy chỉ có Dận Khuyết biết sức mạnh của Tiêu Y cỡ nào.
Vừa hay lúc này, Tiêu Y dùng đến đại chiêu sau cùng.
"Đại sư huynh!"
Sau một tiếng hừ lạnh, Kế Ngôn xuất hiện.
Hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên, uy áp đầy trời lập tức biến mất, tất cả lại khôi phục bình tĩnh.
Áo trắng tung bay, tiêu sai tuấn dật. Tương Tư Tiên vừa thấy Kế Ngôn xuất hiện, ánh mắt lập tức hơi thay đổi.
Người này thật đẹp trai, còn đẹp hơn Dận Khuyết bên cạnh nhiều.
Dận Khuyết còn không biết mình đã bị Tương Tư Tiên âm thầm so sánh một phen, chỉ thấp giọng nói:
"Người này là Đại sư huynh của bọn họ, Kế công tử."
Kế Ngôn vừa xuất hiện, nam nhân áo giáp đen không nói nửa lời chủ động ra tay.
Một cỗ sương mù màu đen bay thẳng tới Kế Ngôn.
Sương mù màu đen nhúc nhích như có một con quái vật bị vây trong đó, lại giống như một con lệ quỷ gào thét chói tai lao về phía Kế Ngôn.
Nhìn màn sương đen mang theo khí tức kinh người, Tương Tư Tiên phía xa xa thấp giọng nói: "Không thể cứng rắn đối đầu chính diện với hắn ta."
Những Thí Thần giả như Tương Tư Tiên đã chiến đấu với người có sương mù đen hàng trăm ngàn năm nay rồi, biết rõ màn sương đen này khó chơi cỡ nào.
Bình thường họ vẫn dùng sách lược tiêu hao dân, sau khi không ngừng tiêu hao màn sương đen của kẻ địch, một đòn cuối cùng sẽ kết thúc.
Ngay từ đầu Tương Tư Tiên đã có ấn tượng tốt về Kế ngôn, đương nhiên không hy vọng hắn ta sẽ bị thiệt thòi với nam nhân mặc giáp đen trước mặt.
Nhưng Kế Ngôn không hề trốn tránh như lời Tương Tư Tiên nói, mà chỉ đứng bất động tại chỗ mặc cho màn sương đen gào thét lao tới.
Thấy Kế Ngôn không tránh không né, những người khác lắc đầu thì thầm: "Vẫn là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm."
"Lần này hắn ta thảm rồi, nói không chừng sẽ phải nằm lại tại đây."
"Còn trẻ như vậy cơ mà, chắc thực lực cũng chẳng mạnh lắm đâu."
Dận Khuyết không nói lời nào, ghim chặt hai mắt nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.
Chẳng mấy chốc, màn sương đen đã giết tới, như một con quái thú màu đen hung mãnh, mở ngoác cái mồm như một chậu máu đen ngòm nuốt chửng lấy Kế Ngôn.
"Xong!"
"Chết chắc!"
Mấy người Tương Tư Tiên thấy vậy đều lắc đầu đầy tiếc nuối: "Thế mà không tránh không né, đúng là tự dâng mình lên làm đồ ăn mà. '
"Ôi chà, biểu hiện này còn không bằng sư muội của hắn ta"
"Dù sư muội của hắn ta ăn nói lỗ mãng nhưng tốt xấu gì cũng biết cân nhắc, còn hắn ta thì... haizzz"
"Vậy mà còn làm sư huynh người ta cơ đấy."
Tương Tư Tiên cũng thất vọng ra mặt, ra sân uy phong lãm liệt khí thế bất phàm, sao kết quả lại như vậy được chứ?
Đầu voi đuôi chuột, khó tránh khỏi khiến cho người ta thất vọng.
Duy chỉ có Dận Khuyết, hắn ta chú ý đến vẻ thất vọng trên mặt Tương Tư Tiên, thế là nói với nàng ta: "Đại tiểu thư, tiếp tục xem tiếp đi."
Bên cạnh có người nghe thấy bèn lắc đầu thấp giọng nói: "Dận công tử, đã đến nước này rồi còn có thể làm thế nào nữa?"
"Đây cũng không phải đối thủ bình thường."
"Đúng vậy, không phải ngươi không biết uy lực của màn sương đen, chắc hắn †a đã bị cắn nuốt chỉ còn lại xương cốt."
Những người khác đều nhao nhao gật đầu tỏ ý ủng hộ, màn sương đen quá bá đạo, có tính ăn mòn mạnh, thôn phệ càng mạnh.
Linh lực, huyết nhục, cái gì cũng có thể bị thôn phệ.
Thậm chí cả linh hồn cũng không thoát được.
Dận Khuyết lắc đầu, hắn ta chẳng bưồn nể tình đám đồng đội này: "Ngu xuẩn, nhìn xem đi!" Có người không phục: "Nhìn thì nhìn, ta không tin còn có thể lật được trời."
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên có người kinh hô: "Mau nhìn đi!"
Đám người vội vàng nhìn lại, vừa thấy đã ngây người.
Trước mắt mọi người, màn sương đen kia đang tiêu dần đi, như mặt trời xua tan sương mù buổi sáng vậy, thân hình Kế Ngôn dần dần hiện ra.
chẳng mấy chốc, chỉ trong mấy hơi thở, sương mù màu đen nồng đậm tan dần rồi biến mất như bị Kế Ngôn thôn phệ vậy.
"Cái này... cái này..."
Mấy người Tương Tư Tiên khờ luôn.
Phá giải nhẹ nhõm vậy sao? Nam nhân giáp đen cũng ngây dại.
Thủ đoạn tấn công của mình lại không có tác dụng với Kế Ngôn sao?
Chuyện này xưa nay chưa từng gặp.
"Ngươi..."
Nam nhân giáp đen vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên hắn ta gặp phải người thế này, khiến cho lòng hắn ta căng lên cảnh giác, căm tức nhìn Kế Ngôn.
Về phần Tiêu Y, hắn ta quên rồi.
Kế Ngôn bình tĩnh lạnh lùng đem lại áp lực lớn lao cho hắn ta.
"Chỉ thế thôi sao?" Kế Ngôn thất vọng. Khi thấy thủ đoạn tấn công của tế ti của bộ tộc Định Ất, bộ tộc Dữ Khê và cả Đại trưởng lão, Kế Ngôn đã đoán được các thức tấn công của bọn họ thế nào.
Hôm nay gặp một cao thủ Nguyên Anh kỳ, kết quả vẫn cứ là cách thức như thế.
Quả nhiên giống như lời sư đệ nói, đám quái vật chỉ coi bọn họ là gia súc mà nuôi, cái gì mà pháp quyết, công pháp cao minh đều không có.
Gặp đối thủ như vậy nào có thể mong đợi kinh hỉ gì.
"Tới tiếp đi, đừng có để ta thất vọng." Kế Ngôn nói với nam nhân giáp đen.
Hắn ta nổi giận.
Dù sao hắn ta cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, phản đạo giả nhìn thấy cũng sợ tè ra quần.
Hôm nay không ngờ lại bị một thằng nhãi coi thường.
Hắn ta phân nộ gầm lên: "Dám xem thường ta? Đi chết đi!"
Nam nhân giáp đen lại ra tay, sương mù màu đen từ trong cơ thể thoát ra phô thiên cái địa như Ma Vương từ địa ngục.
Nhưng Kế Ngôn lại cau mày. Vẫn thế à?
Dù hắn ta không giống với Lữ Thiếu Khanh, nhưng màn sương đen này không thể khiến hắn ta bị thương tổn gì.
Nếu đã thế thì quên đi.
Kế Ngôn thất vọng thở dài, Vô Khâu kiếm xuất hiện trong tay đâm thẳng vào nam nhân áo đen.
Kiếm quang như ánh mặt trời đánh vỡ tan hắc ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận