Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1789

Chương 1789
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Rõ ràng Ma tộc đã phái người đến ngay từ đầu, có phải ta nói chúng mới phái đâu?
Mạnh Tiêu cũng đạp theo một cước: “Sau này ngươi ít mở miệng đi.”
“Ha ha” Cận Hầu lại phấn khởi như vừa được bơm đầy một bình máu, mặt mày tỏa sáng, tinh thần sáng láng: “Lần này các ngươi không lật người nổi nữa rồi phải không?”
“Ha ha.”
Hai vị Luyện Hư kỳ, dù Lữ Thiếu Khanh có là thần tiên cũng phải quỳ.
Cận Hầu đã muốn đốt pháo ăn mừng rồi đấy.
Cận Hầu rất chán ghét, nhưng mấy người Tiêu Y lại không có cách nào phản bác.
Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn nữa cũng không thể đỡ nổi hai vị Luyện Hư kỳ liên thủ.
Tiêu Y hai mắt rưng rưng nhìn sang Đại sư huynh: “Đại sư huynh!”
Bây giờ, chỉ sợ Đại sư huynh cũng không có cách nào.
Kế Ngôn vỗ vỗ đầu Tiêu Y nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại!”
Doãn Kỳ cũng căng thẳng hỏi: “Đại sư huynh, huynh… huynh muốn làm gì? Ta đi cùng huynh.”
Kế Ngôn lắc đầu bay lên: “Ta đi độ kiếp!”
Lúc này khí tức trong thân thể hắn ta đã hoàn toàn sôi trào, bầu trời ảm đạm, kiếp vân trên trời đã bắt đầu hội tụ.
Các Hóa Thần Ma tộc hưng phấn khiến cho Lữ Thiếu Khanh gần như tưởng rằng Thánh Chủ đã tới vậy.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào vị nữ Ma tộc được Ma tộc gọi là Lộ đại nhân.
Nàng ta mặc linh giáp màu đen, khá giống với khôi giáp của Truy Giáp Thánh Vệ lúc trước hắn đã làm thịt.
Nhưng khôi giáp của nàng ta cao cấp hơn, hai vai khảm đầu hung thú không biết tên, đôi mắt trống rỗng khiến người ta vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trên khôi giáp có khắc đường vân thần bí, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Mũ giáp màu đen phủ lấy đầu nàng ta, không nhìn rõ dung mạo.
Chỉ biết là tản ra một cỗ khí tức âm lãnh tàn bạo.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Lộ một lát, phát hiện người này cũng không dễ dây vào, thì không nhịn được nữa mà chửi ầm lên: “Thánh Chủ chó đẻ, có cần phải làm thế không?”
“Thiên hạ đệ nhất quỷ hẹp hòi!”
“Không phải chỉ gây chút phiền phức thôi sao? Có cần phải làm thế với ta không?”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vô cùng bi thương.
Thánh Chủ chó đẻ, không ngờ lại phái hai Luyện Hư kỳ tới đối phó với mình, thụ sủng nhược kinh.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả Lộ cũng không nhịn được mà hơi lảo đảo một chút.
Gây chút phiền phức thôi á?
Chỉ là một chút phiền phức thôi sao?
Với những chuyện ngươi đã làm ở Thánh địa, có chém ngươi làm muôn mảnh cũng không đủ.
Lộ không cười được, căm hận nói: “Nhân tộc hèn hạ, đúng là nam nhân, dám làm không dám chịu.”
Giọng nói của Lộ mang theo hận ý ngập trời. .Nàng ta là người của Truy Giáp Thánh Vệ, mà Lữ Thiếu Khanh lại từng làm thịt không ít Truy Giáp Thánh Vệ.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vẻn vẹn là như vậy, nàng ta đã muốn chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh rồi.
“Lần này ngươi nhất định phải chết.”
Giọng nói mang theo sự thù hận bốc lên tận trời khiến cho Lữ Thiếu Khanh phải liếc nhìn, cực kỳ cạn lời: “Ngươi cướp lời ta muốn nói rồi, kẻ chết là các ngươi.”
“Ha ha.” Dường như Lộ vừa nghe chuyện cười vậy: “Ngươi có thể giết được chúng ta sao?”
“Vì giết ngươi, lấy sư huynh của ngươi làm mồi nhử, bày ra thiên la địa võng chờ ngươi mắc câu, không ngờ tin tức của chúng ta đã sai, ngươi đã là Luyện Hư kỳ.”
“Nhưng không sao, dù ngươi có là Luyện Hư kỳ, ngươi cũng phải chết.”
Lữ Thiếu Khanh hiểu ý của Lộ. Cho dù hắn là Hóa Thần kỳ cũng phái ra hai vị Luyện Hư kỳ đến đây, nhìn vào đó là thấy được quyết tâm muốn giết mình của Ma tộc.
Lữ Thiếu Khanh rất thương tâm vì điều này, bèn thử thăm dò hỏi Lộ: “Hiện tại đầu hàng còn kịp không?”
Mặc dù có mũ giáp che mặt, nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được rõ ràng nhất sắc mặt khinh thường của
Nhưng Lộ còn chưa kịp nói gì, một làn sóng không khí cường đại đã bộc phát dưới mặt đất.
“A!”
Long Kiện như một con hung thú nổi giận từ dưới đất xông lên.
Hai mắt hắn ta đỏ kè, ánh mắt như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Thiên huyết ti sau lưng hắn ta, vô số sợi tơ mỏng như xúc tu duỗi ra nhẹ nhàng đong đưa khiến cho hắn ta càng thêm kinh khủng.
“Đầu hàng?” Long Kiện dữ tợn, hận ý trùng thiên: “Ngươi nằm mơ!”
Giọng nói của Long Kiện lạnh như băng, khiến cho các Hóa Thần phía xa lạnh căm, hơi run rẩy.
Nỗi hận trong lòng Long Kiện đã dâng lên đến tận nóc, hắn ta sống bao năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên bị nhục nhã như thế.
Không nghiền xương Lữ Thiếu Khanh thành tro thì khó mà tiêu đi mối hận trong lòng.
Lộ nhìn Long Kiện bên cạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Long Kiện đầy vết thương, quần áo rách nát, đặc biệt là ở ngực, có một cái động hình thoi.
Nàng ta có thể cảm nhận được vết thương trên ngực Long Kiện, vết thương mới khép lại, trên đó vẫn còn lưu lại kiếm ý bạo ngược chưa tan hết, linh lực của Long Kiện vẫn còn tập trung lại chỗ vết thương, muốn thanh trừ hết cỗ kiếm ý này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Kiện không lập tức tấn công Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta cũng cần chút thời gian để khôi phục.
“Bại tướng dưới tay, câm miệng!” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí mà quát lên với giọng nói có thể khiến cho người ta tức chết: “Soái ca nói chuyện với mỹ nữ, một tên quỷ xấu xí nhà ngươi chen miệng vào làm cái gì?”
Bại tướng dưới tay?
Quỷ xấu xí?
Long Kiện sắp nổ tung rồi.
Hắn ta không nhịn được nữa: “Đi chết đi!”
Hắn ta rít lên một tiếng, mặc kệ miệng vết thương của mình vẫn còn sót lại kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh, thao túng thiên huyết ti lại lần nữa giương nanh múa vuốt lao tới.
Lữ Thiếu Khanh nói với Lộ: “Ngươi ở bên cạnh xem đi, đừng có nhúng tay vào, đây là trận chiến giữa nam nhân với nhau.”
Cho dù Lộ đã từng thấy vô số người và động vật, nhưng dạng như Lữ Thiếu Khanh đây nàng ta mới gặp lần đầu.
Cũng khó trách có người ở Thánh địa nói rằng bình thường người nhà Kiếm gia vẫn dùng kim châm vào người rơm tên Lữ Thiếu Khanh.
Xem ra không phải lời đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận