Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1023. Thánh Chủ là con của ngươi? Hay là triệu hoán thú?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Móa nó...” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh mắng to: “Hết thảy đều vì ngươi, ngươi chờ đó, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ chém chết ngươi.”Uy hiếp của Mộc Vĩnh thực sự khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh nảy sinh kiêng kỵ.Mặc dù không biết vì sao Thánh chủ chưa xuất hiện nhưng dù sao vẫn tốt hơn Thánh chủ xuất hiện.Thánh Chủ không xuất hiện, hắn còn có cơ hội.Thánh Chủ xuất hiện, ít nhất là tồn tại cảnh giới Loan Hi, hắn có nghĩ mấy cũng không có cơ hội đào tẩu.Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu nói với Mộc Vĩnh: “Giao Kiếm Nhất ra đây, ngươi có thể cút rồi.”“Ngươi cút được bao xa thì cút bấy xa, lần sau còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta không chém chết ngươi không được.”Mộc Vĩnh quá thần bí, cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.Xét đến trực giác trong lòng này, hắn cũng không dám ép Mộc Vĩnh quá mức.Mộc Vĩnh lại cười lên: “Ngươi thông minh như vậy, biết mục đích xuất hiện của ta là gì mà.”“Ngươi muốn bảo vệ hắn?” Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh bất thiện, sát khí lại một lần nữa tràn ngập: “Ngươi đừng quá đáng.”Mộc Vĩnh không để ý đến sát khí của Lữ Thiếu Khanh: “Hắn không phải là đối thủ của ngươi, không tạo ra uy hiếp với ngươi, cố gắng khoan dung độ lượng, đây không phải mấy lời nhân tộc các ngươi thích nói nhất sao?”Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “Không, phương châm của ta là đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc.”“Ta và tên này là tử thù, ta giết chết hắn trước tiếp đến đi giết lão già Kiếm Ngũ, cuối cùng là giết hết tất cả mọi người rồi ta mất đi.”“Ai nấy đều đuổi giết ta, thật sự cho rằng ta dễ khi dễ sao?”Mộc Vĩnh cười ha ha: “Ngươi dám làm như vậy, không nói Thánh Chủ, những lão già Hóa Thần trở lên kia sẽ xuất thủ trong nháy mắt, ngươi có tin không?”“Thánh chủ bảo bọn hắn truy sát ngươi chẳng qua vì định để các ngươi làm đá mài dao thôi.”Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm âm trầm, thật sự là hắn lo lắng điều này.Cho nên mới lưu cho Loan Hi một mạng.Xem ra sự thật còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của mình.Hắn chỉ vào Kiếm Nhất, nói với Mộc Vĩnh: “Giao Kiếm Nhất cho ta, ta có thể đồng ý với ngươi không giết hắn.”Mộc Vĩnh lắc đầu: “Ngươi biết, đây là chuyện không thể nào.”Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: “Kiếm Nhất là con của ngươi sao? Hay ngươi là con của hắn?”Mộc Vĩnh không chịu phối hợp, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác: “Ngươi đi bảo Kiếm Ngũ cho ta một canh giờ, ta đồng ý buông tha cho Kiếm Nhất.”Mộc Vĩnh vẫn cười haha không ngừng, biết Lữ Thiếu Khanh vứt cho hắn ta một quả bom lớn, trong lòng Mộc Vĩnh cũng có chút tức giận.Sao có thể để Lữ Thiếu Khanh có thể sống yên ổn vậy chứ?Hắn ta cười lắc đầu: “Ngươi tưởng ta là ai chứ? Ta chẳng qua chỉ là một tiểu bối vô danh tiểu tốt, không có mặt mũi lớn đi bàn bạc gì với Kiếm Ngũ đâu.”“Thật sao?” Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không nói hai lời, lập tức huy kiếm.Hắn vẻ mặt hung ác , đằng đằng sát khí: “Vậy các ngươi đi chết đi.”“Thánh Chủ muốn tới thì tới đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.Ly Hỏa Kiếm quyết, thức thứ ba.Ly Hỏa Phần Thiên!Trên bầu trời tối tăm mờ mịt bỗng nhiên sáng lên quang mang bạch sắc.Tiếp đến, tầng mâu xám bị xé rách, từng đóa hỏa diễm màu trắng xoay tròn rơi xuống.Tựa như ngọn lửa tử vong.Hỏa diễm màu trắng xoay tròn, ngoại hình giống như đóa hoa sen màu trắng, hỏa diễm màu trắng đang thiêu đốt tựa như diệt thế hỏa liên.Chính giữa nhất của hỏa diễm có một ngọn lửa nho nhỏ màu đen, ngọn lửa màu đen vặn vẹo hư không, nhìn thẳng nó, như linh hồn cũng sẽ bị thôn phệ.Vẻ mặt Mộc Vĩnh thay đổi, trên mặt Kiếm Nhất càng lộ tia tuyệt vọng...Kiếm Nhất tuyệt vọng không phải là vì một chiêu trước mắt khó ngăn cản chừng nào.Hắn ta tuyệt vọng vì sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh.Một chiêu lại một chiêu, mỗi một chiêu đều cường đại như thế, khiến hắn ta nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Lữ Thiếu Khanh.Thân là thiên tài mạnh nhất Kiếm gia, được Kiếm gia ca tụng là kiếm tu xuất sắc nhất, Kiếm Nhất cũng cho rằng kiếm đạo của mình là mạnh nhất.Bây giờ lại xuất hiện hai kiếm tu nhân tộc, tên nào cũng là đồ biến thái, tên nào cũng có thể nghiền ép cho thiên tài kiếm đạo Thánh tộc như hắn ta không ngẩng đầu được lên.Lần này nếu như không phải Mộc Vĩnh xuất hiện, hắn ta đã sớm mất mạng trong tay Lữ Thiếu Khanh rồi.Một nhân tộc mà có thể cường đại đến mức này khiến thiên tài Thánh tộc hắn ta đã hoàn toàn bị đả kích.Trong lòng tuyệt vọng, đối thủ như vậy, còn đánh thế nào đây?Mộc Vĩnh phát hiện ra Kiếm Nhất bên người đã tuyệt vọng chọc cho hắn ta tức giận đến mức liên tục mắng to: “Ngu xuẩn!”“Ta chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi!”Quả nhiên, thiên tài Thánh tộc chênh lệch thiên tài nhân tộc quá xa.Không nói những cái khác, chỉ riêng trui rèn tâm cảnh đã không đủ.Kẻ như vậy, căn bản đi không được bao xa.Xuôi gió xuôi nước đã quen, một khi gặp phải chút trắc trở lập tức trở nên như vậy.Phế, quá phế vật.Mộc Vĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một cước đá Kiếm Nhất bay ra ngoài mấy dặm để hắn ta rời khỏi khu vực chiến đấu này.Mộc Vĩnh hét lớn một tiếng với Lữ Thiếu Khanh: “Để ta chiếu cố ngươi!”Ta không tin, hiện tại ta vẫn đánh không lại ngươi?Ta phải để cho nhân tộc ngươi biết, Thánh tộc không phải không có cao thủ.Nhưng, lúc Mộc Vĩnh hết sức chăm chú, chuẩn bị xong để ứng đối thì bỗng nhiên lửa cháy ngập trời luyện hóa như bọt biển, bộp một tiếng biến mất.Tới cũng nhanh, đi cũng đột ngột. Hết chương 1023.

Bạn cần đăng nhập để bình luận