Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 605 - Chúng ta đi quyết tử chiến với Ma tộc đi



Chương 605: Chúng ta đi quyết tử chiến với Ma tộc điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMa tộc.Hai người Hình Tác và Nhan Ba quỳ gối trước mặt một lão giả.So với những Ma tộc khác, làn da của lão giả này đen hơn, gương mặt chữ quốc, không giận tự uy.Lão giả đúng là người dẫn đầu lần này, thị vệ trưởng của Thánh chủ, Thôi Chương Uyển.Hai người Hình Tác và Nhan Ba quỳ gối trước mặt Thôi Chương Uyển, không dám thở mạnh.Theo thời gian trôi qua, áp lực của hai người càng lúc càng lớn, trán đã đổ mồ hôi, hội tụ thành giọt nước mà rơi xuống.Thôi Chương Uyển làm thị vệ trưởng của Thánh chủ, tư lịch dày dặn, thực lực mạnh mẽ, mặc dù là tiểu cữu tử của Thánh chủ như Nhan Ba cũng không dám lỗ mãng trước mặt lão ta.Thật lâu sau, Thôi Chương Uyển chậm rãi mở miệng: "Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, Thánh tộc chúng ta tổn thất bao nhiêu?"Quân tiên phong Thánh tộc phái tới là bọn năm người Úc Linh, chết bốn, trong đó bao gồm cả con trai của Thánh chủ, tiếp theo thầy trò Khám Hạo Không và đặc sứ của Thánh chủ cũng bỏ mạng.Hiện tại, Khu Minh là Nguyên Anh, hơn nữa còn là đại sư trận pháp đã chết, thân thể Khu Tình bị hủy, chỉ có Nguyên Anh trốn thoát.Hình Tác biết tính tình của Thôi Chương Uyển, nhanh nhảu thỉnh tội: "Là ta bảo vệ bất lực, mong thị vệ trưởng trách phạt."Nhan Ba cũng vội vàng thỉnh tội theo, đương nhiên, làm tiểu cữu tử của Thánh chủ, hắn ta to gan hơn Hình Tác một chút, hắn ta đổ hết mọi lỗi lầm tổn thất lần này lên trên người Lữ Thiếu Khanh."Là tại tên tiểu tử nhân tộc kia quá gian xảo."Nhưng hắn ta vừa mới dứt lời, ánh mắt Thôi Chương Uyển lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Nhan Ba như một thanh kiếm sắc."Tài nghệ không bằng người thì thôi, ngay cả dũng khí gánh vác trách nhiệm cũng không có, ngươi mà cũng xứng làm người của Thánh tộc sao?”"Hành động lần này của ngươi là đang làm mất mặt Thánh chủ, nếu không phải trước mắt thiếu người, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ."Nhan Ba mồ hôi đầm đìa, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc sợ hãi: "Vâng, thị vệ trưởng dạy bảo rất đúng.”"Hừ!"Thôi Chương Uyển hừ lạnh một tiếng, hàn khí tràn ngập bốn phía, nhiệt độ giảm xuống."Còn mấy ngày nữa là đợt viện binh thứ hai sẽ tới, ta không mong nhìn thấy bất cứ một sai sót nào nữa."Lão ta dừng lại, liếc mắt nhìn con khôi lỗi bằng gỗ bên cạnh.Con khôi lỗi này cả người đen ngòm, không biết được làm bằng loại nguyên liệu nào, bên ngoài còn mặc cả khôi giáp.Trong mắt nó mang theo oán hận ngập trời.Nguyên Anh của Khu Tình đang gửi thân trong con khôi lỗi này, khống chế hành động của nó.Thôi Chương Uyển hỏi điềm đạm: "Cảm thấy con khôi lỗi này thế nào? Có thể phát huy bao nhiêu thực lực?"Khu Tình nghe Thôi Chương Uyển hỏi, vội vã cúi đầu trả lời: "Có thể phát huy chừng sáu thành thực lực, đại ân của thị vệ trưởng, ta suốt đời khó quên."Thôi Chương Uyển gật đầu: "Ta không muốn thấy bất cứ một chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện nữa, nếu như làm lỡ đại sự, ta sẽ đích thân giết ngươi."Tuy lúc này Khu Tình là một con khôi lỗi, nhưng nàng ta cảm giác mình đang chảy mồ hôi trán, nàng ta vội cúi đầu, xưng vâng: "Vâng, ta biết rõ."Hình Tác lấy hết can đảm hỏi: "Thị vệ trưởng, chuyện lần này, ta cứ cảm thấy có gì đó khác thường. Hình như tên gia hỏa đó cố ý nhằm vào tỷ đệ Khu đại nhân."Thôi Chương Uyển vô cùng điềm nhiên, không thấy ngoài ý muốn vì chuyện này, lão ta lạnh nhạt nói: "Lâu như vậy, cái gọi là đại phái nhân tộc Thiên Cung Môn còn chưa có hành động gì, đó đã là chuyện khác thường rồi.""Tính thời gian, bọn họ cũng sắp hành động rồi đó.""Cho nên, mấy ngày kế tiếp là thời khắc mấu chốt, ai phạm sai lầm, ta giết kẻ ấy."Mọi người vội vã cúi đầu: "Vâng!"Lữ Thiếu Khanh tìm mọi người tới, mở miệng nói: "Chúng ta đi quyết tử chiến với Ma tộc đi."Câu nói của hắn làm mọi người ngớ ra.Thiều Thừa làm sư phụ, ngồi không yên, lo lắng hỏi: "Thiếu Khanh, con muốn làm gì?"Trên mặt Thiều Thừa xuất hiện lo lắng, lo rằng đồ đệ mình đang chơi với lửa.Lữ Thiếu Khanh tràn đầy chính nghĩa, làm ra vẻ ta dám lấy thân hy sinh cho thiên hạ, ai thấy cũng phải khen một tiếng, đúng là con người trung nghĩa."Ma tộc đến đây, thân là nhân tộc, nên dốc sức chống lại Ma tộc, tiêu diệt Ma tộc."Ung Y nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh hình như không giống nói dối, ông ta là người đầu tiên không đồng ý.Ông ta nhảy dựng lên, coi thường hành vi ngốc nghếch của Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi muốn đi chịu chết thì đi một mình, đừng có kéo chúng ta vào."Ma tộc ở đây không liên quan gì tới ông ta, cho dù Ma tộc có muốn giết sạch toàn bộ nhân tộc ở đây, không phải còn chưa đến phiên ông ta hay sao?Ung Y thân là chưởng môn Ngọc Đỉnh Phái, là môn phái của Đông Châu, chuyện của Yến Châu thì có liên quan gì tới Đông Châu đâu?Sở dĩ ông ta ở lại chỗ này, chỉ đơn giản là sợ Thiên Cung Môn nhân cơ hội làm hỏng thanh danh của ông ta và môn phái thôi.Nếu không thì ông ta đã đi lâu rồi.Lữ Thiếu Khanh không giận trước lời nói của Ung Y, mà gật đầu nói: "Được thôi, đến lúc này thì chúng ta cũng có thể mỗi người một ngã rồi.""Ngươi ở lại đây, ba thầy trò chúng ta sẽ đi quyết sống chết với Ma tộc."Ung Y ngạc nhiên, tiểu tử mất trí rồi sao?Hắn muốn kéo sư phụ và sư muội của mình đi chịu chết sao?Sư phụ ngươi chỉ có Nguyên Anh tầng ba, thực lực bình thường, trước mặt Ma tộc còn chưa đủ xem.Còn sư muội ngươi, Ma tộc đứng ở yên đàng kia cho sư muội ngươi tấn công, cũng đủ làm sư muội ngươi mệt chết rồi.Ngươi lấy cái gì mà liều?Ngươi lấy cái đầu không não của mình liều với người ta sao?Ngươi cho là đầu ngươi cứng lắm à?Cho dù ngươi có một chút thực lực thì thế nào?Thị vệ trưởng kia chỉ dùng một cái tát là có thể đánh chết cả ba người các ngươi.Ung Y nhịn không được hỏi Thiều Thừa: "Thiều huynh, ngươi nghe lời hắn à?"Thiều Thừa mỉm cười: "Việc làm của đồ đệ ta, rất hiếm khi phạm lỗi."Tiêu Y cũng cười hì hì, tỏ vẻ tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận