Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1283: Yêu thú bạch tuộc

Chương 1283: Yêu thú bạch tuộcChương 1283: Yêu thú bạch tuộc
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Được."
Tiêu Y lập tức nhếch miệng cười lên.
"Muội tiên phong!"
Nụ cười của Tiêu Y lập tức biến mất.
Theo thời gian trôi qua, huyết dịch những quái ngư bị Tiêu Y giết chết ban nãy lẫn trong nước không ngừng tràn ngập khuếch tán, ngay cả chỗ bọn họ đang đứng cũng có.
Những huyết thủy này thuận dòng nước tiến vào trong hang động.
Ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh buồn rầu nghĩ xem có cần vào cửa động không thì bỗng nhiên trong động đã tuôn ra một dòng nước lớn. Bên trong như có thứ gì đó phun nước ra.
Nước bùn, cây rong, bọt khí trộn lẫn cùng với nhau, dòng nước tuôn ra khiến vị trí cửa hang trở nên đục ngầu.
Sau đó một xúc tu từ trong cửa động duỗi ra, bên trên đầy những giác hút to to nhỏ nhỏ, nhìn thấy mà giật mình.
"Đó, đó là cái gì?" Tiêu Y kinh hô một tiếng.
Sau một khắc, càng nhiều xúc tu từ bên trong duỗi ra, giương nanh múa vuốt, như quần ma loạn vũ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Lữ Thiếu Khanh, một con bạch tuộc lớn xuất hiện từ trong cửa động.
Cơ thể cao hơn trăm mét, tròn trịa giống như một cái phễu lớn. Nó có tám cái xúc tu to lớn, chiều dài mỗi xúc tu cũng hơn trăm mét, phía trên lít nha lít nhít giác hút, chung quanh giác hút còn có răng sắc bén, tản ra ánh sáng yếu ớt ở trong nước làm người ta trong lòng phát lạnh.
Trên mặt xúc tu chính là thứ chất nhầy Lữ Thiếu Khanh bọn họ mới thấy vừa nấy.
Chất nhầy có thể ngăn cách dò xét của thần niệm.
Sau khi bạch tuộc xuất hiện, con mắt to lớn nhìn chòng chọc vào ba người Lữ Thiếu Khanh.
Con mắt tản mát ra quang mang khát máu, miệng khẽ động, phun ra nuốt vào dòng nước và bọt khí.
"Nhân, nhân loại."
Một đạo thần niệm truyền đến. Đồng thời còn có một cỗ khí tức cường đại tới theo.
Khát máu, lạnh lùng.
Uy áp cường đại khiến sắc mặt Lữ Thiếu Khanh khó coi: "Đây là yêu thú, móa nói"
Dã thú, chỉ là động vật phổ thông.
Hung thú, trời sinh đặc biệt, chú trọng huyết thống, theo tuổi tác tăng lên thực lực cũng được tăng cường, sau khi đạt tới đỉnh phong nhất định sẽ hạ xuống, trưởng thành có những hạn chế nhất định.
Yêu thú, biết tu luyện, ăn linh lực thiên địa, giống như tu sĩ nhân loại, thông qua tu luyện trở nên cường đại, tiềm lực trưởng thành vô hạn, có thể tu luyện như nhân loại, cuối cùng đắc đạo phi thăng, trở thành một thành viên của tiên giới.
Yêu thú, bất luận xuất thân, không nặng huyết thống, có thể là động vật phổ thông cũng có thể là hung thú cường đại.
Tiểu Bạch lúc đầu là hung thú nhưng sau khi đi theo Kế Ngôn, bước lên con đường tu luyện, nó đã từ hung thú biến thành yêu thú.
Đại Bạch và tiểu Hắc thì sinh ra đã là yêu thú.
Đại bạch tuộc trước mặt có lẽ là hung thú chuyển biến thành yêu thú,
Nhìn từ khí tức bạch tuộc phát tán ra, ít nhất cũng cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, ở trong nước, là sân nhà của nó, có thể phát huy 120% thực lực.
Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Thật là, đây là nước ngọt mà, vì sao lại xuất hiện bạch tuộc chứ?"
"Không phải nên sống ở biển sao?"
"Không biết có thể ăn được hay không nhỉ."
"Nhân loại, lâu lắm rồi chưa ăn thịt nhân loại, hôm nay cuối cùng các ngươi cũng một lần nữa dâng đến cửa sao?"
"Ha ha, trở thành đồ ăn đi."
Trong thần niệm của bạch tuộc để lộ ra hưng phấn, kích động.
Từ trong lời nó còn có thể hiểu được, trước kia bạch tuộc đã từng ăn thịt người rồi.
Hiện tại nó đã nhìn ba người Lữ Thiếu Khanh thành con mồi của mình.
Bạch tuộc không dẫn nổi quơ xúc tu của nó thẳng về phía ba người.
Tám xúc tu giương nanh múa vuốt, khuấy động đáy nước, xuất hiện từng cột nước xoay tròn.
Cột nước xoay tròn như vòi rồng đè ép về phía ba người Lữ Thiếu Khanh. Dòng nước bên cạnh ba người Lữ Thiếu Khanh trở nên rung chuyển, dòng nước tĩnh lặng lúc này lộ ra mặt bạo ngược của nó.
Cường độ đè ép của mỗi một cột nước đều trên vạn cân, cường độ cường đại không ngừng đè ép xuống ba người Lữ Thiếu Khanh, giống như có vô số cái bàn tay đang xé rách cơ thể bọn họ, muốn xé bọn họ thành mảnh vụn vô tận.
May bọn họ là tu sĩ, nếu là người bình thường dưới hoàn cảnh này sẽ bị dòng nước xé rách trong nháy mắt, mất đi một mạng.
Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y nhanh chóng thối lui ra sau, nói với Kế Ngôn: "Đừng chém chết nó, giữ mạng để hỏi chuyện."
Kế Ngôn rút ra Vô Khâu kiếm, xông tới. Vô Khâu kiếm bộc phát ra quang mang mãnh liệt, đánh tan cột nước đang đè ép tới.
Vô Khâu kiếm sắc bén lưu lại vệt kiếm hẳn sâu trên xúc tu của bạch tuộc, một cỗ huyết sắc màu lan dũng mãnh tiến đến, nhuộm thủy vực chung quanh thành màu lam.
"Máu màu lam?” Tiêu Y hiếu kì.
"Bạch tuộc huyết dịch là màu lam, muội không biết sao?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Bảo muội đọc sách nhiều một chút muội không nghe."
Trận chiến mở màn thất bại, trong ánh mắt bạch tuộc lộ ra lửa giận, phẫn nộ gào thét giống như nhân loại: "Nhân loại đáng chết, ngươi dám đả thương ta?
Bạch tuộc phân nộ lại một lần nữa quơ xúc tu võ xuống Kế Ngôn. Mặc dù là ở trong nước, nhưng lực cản trong nước không có bất kỳ tác dụng gì đối với bạch tuộc, tám xúc tu nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt chúng vây quanh Kế Ngôn, cuối cùng tụ lại tạo thành vòng vây kín không kẽ hở, bao vây Kế Ngôn bên trong.
Tiếp đến cơ thể bạch tuộc chấn động, giác hút trên mặt tám xúc tu mở ra, phun ra vô số chất nhầy.
Trong mắt bạch tuộc lộ ra tia đắc ý giống như nhân loại.
Nó sống hơn ngàn năm, lúc đầu chỉ là một con bạch tuộc bình thường, nhưng trong lúc vô tình nó đã bước lên con đường tu luyện, trở thành một con yêu thú, thực lực cũng đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Nó vô cùng tự tin vào chất nhầy của mình, lần này con mồi chạy không thoát rồi.
Kế Ngôn phát hiện chất nhầy của bạch tuộc chẳng những có tác dụng ngăn cách thần thức mà giờ còn có tính ăn mòn.
Dòng nước chung quanh trong nháy mắt bị bốc hơi một mảng lớn, phát ra khói trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận