Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 614 - Môn phái bên kia không có vấn đề gì



Chương 614: Môn phái bên kia không có vấn đề gìNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi trở về, hắn ta cố ý đến chỗ Lữ Thiếu Khanh nhìn một chút, kết quả không phát hiện đám người Lữ Thiếu Khanh đâu, dự cảm không ổn trong lòng càng thêm mãnh liệt.Cho nên đã lập tức chạy tới tìm Lệnh Hồ Thời, nói chuyện này cho sư phụ.Lệnh Hồ Thời nghe xong, không để trong lòng: "Trong bọn họ có ba Nguyên Anh, nếu muốn rời đi, chúng ta cũng không ngăn được."Người thực sự khiến ông ta để ý cũng chỉ có Ung Y là Nguyên Anh tầng chín, hơi để ý chính là Lữ Thiếu Khanh có trình độ trận pháp hơn người, về phần Thiều Thừa, ông ta không để ở trong lòng.Phong Quan Ngọc nói ra lo lắng của hắn ta: "Sư phụ, con sợ bọn họ đột nhiên biến mất, là có âm mưu gì đó nhằm vào chúng ta."Phong Quan Ngọc hận Lữ Thiếu Khanh đến thấu xương, tên khốn kiếp kia thật đáng giận, để lại cho hắn ta sự sỉ nhục mà cả đời này hắn ta cũng không quên được.Nhất định phải nghiền nát Lữ Thiếu Khanh mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn ta."Những người khác thì không nói, nhưng con cảm thấy tên kia không phải là người tốt gì."Lữ Thiếu Khanh để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Phong Quan Ngọc, quyết đoán tàn nhẫn, hơn nữa còn cẩn thận, lòng dạ rất sâu. Những người như vậy rất nguy hiểm.Lệnh Hồ Thời mỉm cười, biết tâm tư đồ đệ, ông ta lắc đầu nói: "Yên tâm đi, tiểu tử kia chẳng qua là có chút thực lực, nhưng ở trước mặt ta, hắn không gây nổi sóng gió gì. Nhưng mà hắn đúng thực rất thông minh, cũng rất nhạy bén, ta còn chưa kịp làm chút gì mà hắn đã chạy rồi."Điểm này Lệnh Hồ Thời ngược lại rất tán thưởng, nếu không Lữ Thiếu Khanh cũng không thể không bị ông ta hãm hại.Không biết vì sao, tuy rằng Lữ Thiếu Khanh chạy, nhưng ông ta lại không có nửa điểm uể oải, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị."Tiểu gia hỏa thú vị như vậy cũng không gặp được nhiều, lần sau gặp lại ta nhất định phải chơi đùa với hắn, xả giận cho các ngươi."Trong mắt Lệnh Hồ Thời, sự tồn tại ở cấp bậc như Lữ Thiếu Khanh không tạo thành uy hiếp đối với ông ta, ông ta có thể một tay bóp chết Lữ Thiếu Khanh.Cho nên, dù Lữ Thiếu Khanh có thế nào cũng sẽ không khiến Lệnh Hồ Thời kiêng kị. Voi có bao giờ kiêng kỵ một con kiến không?Lệnh Hồ Thời nói với Phong Quan Ngọc: "Đừng lo, đi tu luyện đi, các con rất nhanh có thể vượt qua hắn thôi."Lúc này Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước cũng biết hai Nguyên Anh là Ung Y và Thiều Thừa đã biến mất, bọn họ vội vàng đến tìm Lệnh Hồ Thời: "Chưởng môn, ngài để cho bọn họ rời đi như vậy sao? Hiện tại Ma tộc đã có tiếp viện, chúng ta không ngăn cản được."Lệnh Hồ Thời lắc đầu, ông ta đã sớm có tính toán.Ông ta nói với Cổ Tu: "Rút lui đi.""Rút lui?"Tất cả mọi người kinh ngạc."Sư phụ, cứ rút lui như vậy sao?" Triều Khải mới chạy tới không rõ, bọn họ cũng không phải đang ở thế yếu, vẫn luôn giằng co với Ma tộc.Hơn nữa…"Sư phụ, đối phó với Ma tộc, nhốt Ma tộc ở đây không phải là sách lược của môn phái sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi?"Tất cả mọi người đều khó hiểu.Lệnh Hồ Thời nhàn nhạt giải thích một phen: "Ma tộc có tiếp viện, nếu chỉ dựa vào chút nhân thủ này của chúng ta sẽ không thể ngăn cản được Ma tộc. Về phần tán tu, hừ..."Một tiếng hừ lạnh, đủ để cho thấy cái nhìn của ông ta đối với những tán tu này.Tán tu, ở trong mắt Thiên Cung Môn chẳng qua chỉ là pháo hôi của Thiên Cung Môn, là thứ lấy ra để đủ nhân số.Cổ Tu có chút chần chờ: "Hiện tại lui đi mặc kệ những tán tu kia mà quay về, đến lúc đó miệng của bọn họ vừa ra, danh dự của Thiên Cung Môn chúng ta có thể..."Tán tu đi tới nơi này có một phần bị ép buộc mà đến, có một phần là bị lừa mà đến.Bọn họ sớm có oán khí với Thiên Cung Môn, sau khi trở về, không nói thối thanh danh của Thiên Cung Môn thì bọn họ không phải tán tu.Lệnh Hồ Thời lộ ra nụ cười lãnh khốc, ông ta thản nhiên nói: "Ma tộc cực kỳ dũng mãnh, những tán tu như bọn họ làm sao ngăn cản được?"Những người trẻ tuổi như Triều Khải, Phong Quan Ngọc có lẽ còn không rõ những lời này, nhưng hai Nguyên Anh là Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước lập tức nghe hiểu."Được rồi, bây giờ ta sẽ đi triệu tập bọn họ tiếp tục đối phó Ma tộc." Cổ Cảnh Thước đứng lên, nhe răng cười nói.Lúc trước ông ta bị Ma tộc làm cho trọng thương, hiện tại thực lực phát huy không được một nửa, nhưng cũng đủ để trấn áp những tán tu kia.Cổ Tu cũng vuốt râu, cười nói: "Chưởng môn anh minh.""Người Ma tộc tới, mấy ngày nay mặc dù không có động tĩnh, nhưng ta có thể khẳng định bọn họ sẽ không an tĩnh như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ khuếch trương ra xung quanh, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, thế cục ác liệt, khi người Trung Châu tới chúng ta có thể nhận được càng nhiều trợ giúp."Nói đến kế hoạch của mình, Lệnh Hồ Thời trầm lắng như hồ cũng nhịn không được lộ ra vài phần đắc ý."Đây là kỳ ngộ của Thiên Cung Môn chúng ta, năm nhà ba phái Trung Châu luôn đối phó với Ma tộc. Hiện tại Yến Châu lại xuất hiện Ma tộc, bọn họ nhất định sẽ phái người đến đây tương trợ, mà chúng ta thì có thể nhân cơ hội yêu cầu càng nhiều tài nguyên, làm lớn mạnh thực lực môn phái."Ở đây đều là trung tâm của Thiên Cung Môn, cũng không sợ để lộ bí mật.Sau khi bọn họ nghe xong, trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ.Bọn họ và Thiên Cung Môn vui buồn có nhau, Thiên Cung Môn lớn mạnh, chỗ tốt của bọn họ cũng lớn hơn.Việc này không có ai phản đối, về phần vận mệnh của đám tán tu kia, cũng không có ai để ở trong lòng.Cho dù là Triều Khải và Phong Quan Ngọc cũng mặc kệ, những người này chết thì chết, có thể cống hiến cho Thiên Cung Môn cũng xem như cái chết của bọn họ có ý nghĩa.Lệnh Hồ Thời nói với mọi người: "Chúng ta ở lại đây thêm vài ngày, đến lúc đó sẽ để lại vài đệ tử, để bọn họ giám thị hướng đi của Ma tộc, còn những người khác thu dọn chuẩn bị rời đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận