Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1321: Mục tiêu vẫn là Thành Huyền Thổ (tt)

Chương 1321: Mục tiêu vẫn là Thành Huyền Thổ (tt)Chương 1321: Mục tiêu vẫn là Thành Huyền Thổ (tt)
Còn Dận Khuyết nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh một lần nữa lại tạo được tiếng vang, trong lòng liền cảm thấy chua chua, cảm thấy ghen ghét.
Hắn ta hận không thể xông lên thay thế Lữ Thiếu Khanh, trở thành người nổi bật trong mắt mọi người.
Lúc Cảnh Ngộ Đạo nhìn thấy khe hở cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ thì không kìm được thở dài một tiếng: "Quả nhiên rất đặc biệt, chẳng trách đại trưởng lão phải tìm hắn trở về."
Nói xong, ông ta phấn chấn: "Không chừng có thể đánh lui bọn quái vật, thậm chí đánh bại."
"Xem như ta hiểu ra vì sao đại trưởng lão lại dung túng hắn như vậy." Tương T¡ Tiên có kích động muốn chửi thề.
Gia gia của ta không phải dung túng hắn, mà là không làm gì được hắn.
Trên bầu trời Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay, nhìn khe hở chậm rãi đóng lại, hài lòng gật đầu nói: "Ừm, như vậy đi."
"Khe hở vừa thành hình, có lẽ không xuất hiện quái vật cường đại nào đâu."
Nhưng lời vừa mới nói xong, đằng sau khe hở đã thủ nhỏ còn lại khoảng nửa trượng đột nhiên nhiên truyền đến một cỗ khí tức kinh khủng.
Giống như ma vương bóng tối vương thức tỉnh, khí tức kinh khủng khiến cho khe hở hơi run rẩy.
Không gian tạo nên tầng tâng gợn sóng, tán phát khí tức tựa như có thể đông kết linh hồn người ta. Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt: "Hóa Thần?"
Suýt chút nữa Lữ Thiếu Khanh bật khóc, khe hở ngần ấy sao lại có quái vật Hóa Thần?
"Miệng của ta khai quang sao? Ta lại chúc ta một năm hoàn thành mười mục tiêu nhỏ."
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, xoay người chạy.
Còn vê khe hở sau lưng hắn đã hoàn toàn không để ý tới.
"Gừt
Một tiếng gầm giận dữ, tiếng gầm hóa thành một cỗ sóng âm cường đại như một phát đạn pháo bắn ra từ miệng khe hở.
Năng lượng cường đại hóa thành một đạo sóng năng lượng vô hình rơi ra ngoài trăm dặm.
"Âm ầm!"
Đám mây hình nấm to lớn đằng không bay lên, quang mang mãnh liệt làm cho tất cả mọi người vô thức nhắm mắt lại.
"Hóa, Hóa Thần?" Cảm nhận được khí tức kinh khủng, Cảnh Ngộ Đạo cũng là sắc mặt đại biến: "Tế, tế thần sao?"
Lời của Cảnh Ngộ Đạo khiến người chung quanh kinh hãi, sắc mặt trở nên bàng hoàng không thôi.
Tế thần sắp giáng lâm sao?
Tế thần tương đương với đại trưởng lão tổ chức Thí Thần.
Trong tổ chức Thí Thần ngoài đại trưởng lão không ai có thể ngăn cản được tế thần.
Hơn nữa, cho dù là đại trưởng lão cũng không dám cam đoan thắng chắc.
Nếu có thể đánh thắng được Tế thần, đại trưởng lão cũng không cần lặng lẽ phát triển tổ chức Thí Thần ở đây.
Đám người ngẩng đầu, trong tiếng gầm lên giận dữ vừa rồi, khe hở chẳng những không thu nhỏ, ngược lại còn bị mở to ra không ít.
Một bàn tay nhân loại từ trong khe hở duỗi ra, tóm lấy mép khe hở, giống như muốn ngăn cản khe hở đóng lại.
Đây là một bàn tay nam nhân, làn da màu đồng, bên trên gồ lên mạch máu, như cầu long vừa dữ tợn vừa ngập tràn sức mạnh bạo tạc.
"Nhân loại đáng chết!" Một đạo thần niệm từ trong cái khe truyền ra: "Ta nhớ kỹ ngươi, ta sẽ từ từ nuốt sống ngươi, thôn phệ từ ngụm huyết nhục của ngươi."
"Ngươi, trốn không thoát đâu!" Ngữ khí lạnh lùng, tràn đầy sát cơ vô tận.
Sát ý lạnh như băng tựa như hàn phong mùa đông thổi qua làm cho tất cả mọi người tê cả da đầu, cảm thụ hàn khí thấu xương.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì dừng lại, tại chỗ ngây người.
Ta bị Hóa Thần theo dõi?
Vừa nghĩ tới Hóa Thần để mắt tới mình, đến lúc đó điên cuồng đuổi giết hắn, toàn thân Lữ Thiếu Khanh liền run rẩy.
Lữ Thiếu Khanh run rẩy vẻ mặt dữ tợn lên, xoay người lại: "Nhớ kỹ ta?"
"Con mọe nó ta giết ngươi trước!"
Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ hét lớn một tiếng, khí tức cường đại xông lên trời, trên bầu trời, không biết môt đám mây đen gì đó tự nhiên xuất hiện.
Sau một khắc, tiếng sét đánh vang lên.
Một đạo tia chớp màu đen rơi xuống
Tia chớp màu đen đen xẹt qua thương khung, đánh xuyên tâng mây dày đặc, đánh trúng vào bàn tay lớn kia.
"Phụt!"
Máu đen vẩy ra, phun ra bầu trời.
"Gừ!"
"Nhân loại đáng chết! Là ngươi, quả nhiên là ngươi!"
"Ta phải giết ngươi!"
Thần niệm phía sau khe hở lại một lần nữa gầm hét lên, lần này, trong giọng nói của nó tràn đầy đau đớn.
Âm thanh điên cuồng, ngữ khí oán hận khiến cho người ta có thể tưởng tượng được quái vật phía sau khe hở điên cuồng bực nào.
"Xì xì!"
Tia chớp màu đen rơi lên khe hở, mép khe hở lại một lần nữa tràn đầy tia chớp màu đen.
Theo tia chớp màu đen rơi xuống, khe hở ngừng đóng lại, ngược lại còn có dấu hiểu mở rộng.
Vãi!
Lữ Thiếu Khanh suýt nữa tự tát mình một cái.
Đây không phải biến khéo thành vụng sao?
"Khặc khặc, nhân loại thấp hèn, tính sai rồi sao?" Quái vật đằng sau khe hở cũng nhận ra màn này, thần niệm một lần nữa truyền tới, lộ ra đắc ý.
Đồng thời, bàn tay lớn kia lóe lên quang mang, cầm miệng vết thương, dùng sức cào một cái.
Dưới luồng sức mạnh mạnh mẽ này khe hở một lần nữa bị xé nứt, mở rộng.
"Xong!"
Thấy cảnh này, Chu Quang Viễn theo bản năng hô hào: "Lần này không ai có thể ngăn cản Tế thần giáng lâm rồi."
Quái vật đằng sau khe hở có cảnh giới Hóa Thần, tản ra khí tức vô cùng kinh khủng.
Theo người của tổ chức Thí Thần thấy thì ngoài Tế thân ra sẽ không thể là ai khác.
Người mạnh nhất ở đây là Cảnh Ngộ Đạo chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, không thể nào là đối thủ của Tế thần.
"Đại tiểu thư, mời đại trưởng lão ra tay đi." Dận Khuyết cũng vội vàng nói với Tương Ti Tiên: "Chỉ có đại trưởng lão mới có thể đối phó hắn."
"Tên khốn kiếp kia tuyệt đối không phải là đối thủ."
Vừa mới nói xong, giọng Lữ Thiếu Khanh trên bầu trời đã truyền đến: "Muốn kiếm chuyện với ta à? nằm mơ!"
"Đóng lại cho ta!"
Lữ Thiếu Khanh đã một lần nữa định bỏ chạy rồi, nhưng hắn rất nhanh chóng phát hiện hắn và tia chớp màu đen có liên hệ. Hắn có thể điều khiển tia chớp màu đen.
Tâm thần hắn lập tức khẽ động, khe hở ngừng mở rộng sau đó đóng lại với tốc độ cực nhanh.
Tia chớp màu đen nhanh chóng đóng khe hở lại giống như dây kéo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận