Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 397 - Bị đánh



Chương 397: Bị đánhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Dũng bị đánh thành đầu heo cúi đầu đi theo thê tử.Ra đến bên ngoài, Tô Uẩn Ngọc nhéo lỗ tai trượng phu, gào thét."Rốt cục chàng nghĩ như thế nào? Chàng gây sự với Lữ công tử, chàng chán sống rồi sao?"Lữ Thiếu Khanh là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, Tiêu Dũng chỉ mới là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.Chọc giận Lữ Thiếu Khanh, người ta dùng một ngón tay chọc chết, đến lúc đó Tiêu gia lập tân gia chủ là được."Không phải Tiểu Y đã nói rồi sao? Đừng có chọc vào Lữ công tử, ngay cả lời của nữ nhi mà chàng cũng không thèm nghe nữa sao?"Tiêu Dũng vuốt vết thương của mình, ông đau đến nhe răng trợn mắt, biện giải: "Ta, không phải ta sợ làm lỡ Tiểu Y hay sao?"Tô Uẩn Ngọc thấy trượng phu như vậy, càng giận, ngón tay như ngọc nhéo vào lỗ tai của ông: "Tiểu Y đã nói với ta rồi, con bé chỉ xem hai vị sư huynh như ca ca mà thôi, chúng ta hiểu nhầm rồi.""Thật, thật vậy sao?"Tiêu Dũng vừa mừng vừa sợ, nếu đúng là như vậy thì thật tốt quá.Lão phụ thân không cần lo lắng nữa rồi."Chàng đắc tội với Lữ công tử, coi chừng người ta trả thù chàng đó."Tô Uẩn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chàng mau nghĩ cách làm người ta tha thứ cho chàng đi."Tiêu Dũng chỉ lo vui vẻ, ông cười hô hố nói: "Yên tâm đi, Lữ công tử không phải loại người nhỏ mọn."Tô Uẩn Ngọc vẫn rất tức giận, đã đến lúc này rồi còn chưa phản ứng lại sao?Bà lại nhéo lỗ tai trượng phu gào thét: "Cho dù chàng không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Tiểu Y chứ."Lữ Thiếu Khanh là sư huynh của Tiêu Y, đến lúc đó họ trở về sư môn, hắn làm khó Tiêu Y thì phải làm sao?Tiêu gia bọn họ đúng là đại gia tộc, nhưng Lăng Tiêu Phái cường đại hơn nhiều."Được rồi, được rồi, ta đi tìm hắn xin lỗi là được chứ gì.”Tiêu Dũng bị thê tử gào vào mặt, nhanh chóng cúi đầu."Hừ, tốt nhất là chàng làm sao cho Lữ công tử không so đo với chàng, nếu chàng liên lụy đến Tiểu Y, ta không tha cho chàng đâu, nhanh lên đi, ta còn phải đi theo Tiểu Y, không thể để cho con bé phát hiện "Tiêu Dũng bị Tô Uẩn Ngọc đánh cho một chặp, ngoan ngoãn quay về tìm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tiêu Dũng đi mà quay lại, tò mò hỏi: "Tiêu gia chủ, còn có việc gì sao?"Tiêu Dũng nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng rất là hổ thẹn.Nhưng đây là mệnh lệnh của thê tử, ông do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng, chắp tay nói: "Lữ công tử, vừa rồi đã đắc tội rồi."Lữ Thiếu Khanh vội vàng cắt ngang lời của ông: "Tiêu gia chủ nói gì vậy? Không sao cả, không sao cả, không cần để ý."Ngươi xin lỗi làm ta rất xấu hổ.Tiêu Dũng nghe vậy, cũng thuận nước đẩy thuyền, chuyện này đến đây là thôi.Đường đường một đại nam nhân, xin lỗi rồi giải thích gì đó, xấu hổ quá.Lữ Thiếu Khanh cố ý quan tâm hỏi: "Tiêu gia chủ, vết thương trên mặt ngươi không sao chứ?"Tô Uẩn Ngọc đúng là ra tay độc ác, hơn nữa còn chuyên đánh vào mặt nữa chứ.Mặt Tiêu Dũng bây giờ sưng chẳng khác nào đầu heo.Sắc mặt Tiêu Dũng rất là xấu hổ.Bị lão bà đánh đã mất mặt lắm rồi, bị người ta nhìn thấy mình bị lão bà đánh còn mất mặt gấp đôi."Làm, làm Lữ công tử chê cười rồi." Tiêu Dũng không biết nói gì cho phải.Ông thậm chí muốn giết người diệt khẩu tâm, có điều đánh không lại.Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Haizz, ta xem như cảm nhận được nỗi khổ của Tiêu gia chủ rồi.""Nam nhân, thật là gian nan."Giọng nói đầy sự đồng cảm Tiêu Dũng cảm động không thôi, có người cảm nhận được nỗi khó xử của mình sao?"Tiêu gia chủ, không bằng chúng ta ra ngoài uống chút rượu, thế nào?""Nam nhân lúc gặp phải những chuyện lực bất tòng tâm thế này, chỉ có thể dùng cách này để xả nỗi bực tức trong lòng ra thôi."Tiêu Dũng nghe vậy, trong lòng âm thầm suy đoán, Lữ Thiếu Khanh cũng từng trải qua chuyện thế này ư?Ông hỏi: "Lữ công tử, ngươi cũng, cũng từng bị người ta…""Haizzz." Lữ Thiếu Khanh cố ý thở dài một tiếng, phiền muộn không thôi: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chuyện xấu hổ như vậy không đề cập tới cũng được.""Tiêu gia chủ có thể đi uống chút rượu cùng ta, giảm bớt nỗi bực tức trong lòng không?"Bộ dáng của Lữ Thiếu Khanh, làm Tiêu Dũng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh cũng có những nỗi khổ riêng.Trong lòng sinh ra đồng cảm, cảm nhận được tình đồng chí.Ừm, phu nhân bảo ta bồi tội, làm vậy cũng xem như bồi tội đúng không?Có gì thì đến trên bàn rượu kính thêm mấy chén rượu là được."Được, hiếm khi Lữ công tử có nhã hứng như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, đi thôi."Tiêu Dũng cười, hơn nữa còn đề nghị: "Ta biết có một tửu lâu không tệ, rượu bên trong đều là rượu ngon, ngay cả tiên nhưỡng ba bốn trăm năm cũng có.""Không, không." Lữ Thiếu Khanh từ chối: "Ta đã biết đi đâu rồi, đi thôi."Đến bên ngoài, Tiêu Dũng nhìn thấy chỗ Lữ Thiếu Khanh tuyển chọn, trợn mắt há miệng, không thể tin được."Chuyện này, chuyện này, Lữ công tử…"Trong không khí tản ra mùi son phấn, mùi thơm nồng đậm.Cao lầu ba tầng trước mắt, điêu lan ngọc thế, đèn lồng đỏ treo cao, đại môn mở rộng, phía trên ghi ba chữ to Ỷ Thúy Lâu lấp lánh phát sáng.Càng làm cho hai mắt người ta phát sáng chính là mỹ nữ yêu diễm đứng ở hai bên cửa, đỏ béo xanh gầy, trang điểm xinh đẹp.Tiêu Dũng nhìn trước mắt, ngửi mùi hương mê người kia, trong lòng kích động.Đây là thanh lâu, là gánh hát, tới nơi này uống rượu gì? Rượu hoa sao?Ta cũng rất muốn thử xem rượu hoa có mùi vị gì, nhưng mà..."Như thế nào? Tiêu gia chủ không dám đi vào sao?"Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, giống như một con hồ ly nhỏ: "Uống rượu ở đây ta cảm thấy càng ngon hơn.""Nói, nói cái gì vậy?"Tiêu Dũng chú ý tới ánh mắt nhìn chăm chú của những mỹ nữ kia, vội vàng ưỡn ngực, khí chất nam nhân hiển thị rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận