Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 317 - Ngươi không sợ trong hội day dứt cả một đời sao



Chương 317: Ngươi không sợ trong hội day dứt cả một đời saoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh chạy đến nơi thi thể quái vật rơi xuống.Mặt đất màu đen, hố trũng, bị máu quái vật bắn ra vô số hố nhỏ, bốc khói trắng, tản ra mùi gay mũi.Bởi vậy có thể thấy được tính ăn mòn kinh khủng của máu đen quái vật.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Buồn nôn muốn chết."Hắn tìm một vòng, trên mặt đất rải rác mảnh vỡ, máu thịt, lân giáp, xương cốt của quái vật.Lữ Thiếu Khanh nhặt lên một miếng lân giáp, lớn bằng ba ngón tay, mặt trên đầy vết rách, nhẹ nhàng dùng sức, liền tan thành từng mảnh nhỏ.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, những lân giáp này thoạt nhìn có lực phòng ngự cũng không tệ lắm, nhưng mà vì chống đỡ công kích của Kế Ngôn, đã hao hết linh tính, mất đi tác dụng.Mấy cái xương còn lại của quái vật thoạt nhìn coi như có chút dáng vẻ.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy máu đen quấn quanh phía trên liền cảm thấy buồn nôn, đứng từ xa dùng linh lực thử một chút, nhưng lại giống như bị loãng xương, thanh thúy vô cùng.Lữ Thiếu Khanh thở dài, mắng: "Đáng giận, một chút đồ hữu dụng cũng không có sao?"Hắn vừa mắng xong, tầm mắt dừng ở trong góc, thấy được một cái gai nhọn.Lữ Thiếu Khanh nhớ rõ đây là gai nhọn sau lưng quái vật, hơi vẫy tay, cầm cái gai nhọn này lên.Dài ngắn khoảng nửa trượng, nắm trong tay, có loại cảm giác âm lãnh, làm cho người ta không thoải mái.Trên tay hơi dùng sức, phát hiện vô cùng kiên cố.Lữ Thiếu Khanh hứng thú, có lẽ không đến mức tay không mà về? Hắn lại dùng biện pháp khác thử cái gai nhọn này.Hỏa thiêu, kiếm chém cũng không có cách nào làm cho gai nhọn này bị hao tổn, bề mặt vẫn bóng loáng không để lại nửa điểm dấu vết.Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.Hắn là Kết Đan tầng 9, một kiếm toàn lực cũng không thể lưu lại nửa điểm dấu vết ở phía trên, đủ để nhìn ra được sự kiên cố của nó.Thử lại gai nhọn sắc bén một lần nữa, cho dù là cây cối, hay là tảng đá, ngay cả một món pháp khí nhị phẩm hắn lấy ra cũng không làm gì được gai nhọn."Cuối cùng cũng không đến mức tay không mà về."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh tràn đầy vui sướng.Tuy rằng không biết quái vật có lai lịch gì, nhưng cái gai nhọn này tuyệt đối là tinh hoa trong tinh hoa, nếu không cũng không có khả năng bảo tồn dưới Kiếm của Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh lại tìm kiếm một phen, xác định không có gì khác mới trở về.Hắn quay lại nói với Kế Ngôn: "Lần sau xuống tay nhẹ một chút, mẹ nó, thứ tốt đều bị huynh bổ hết rồi."Thiều Thừa quát một tiếng, nhân cơ hội dạy dỗ đồ đệ tham tiền này, nhắc nhở hắn: "Ngươi thì biết cái gì, đối phó với những quái vật này, không dốc hết toàn lực làm sao được?"Những quái vật này có lực phòng ngự kinh người, sinh mệnh lực ngoan cường.Đối phó bọn chúng, tuyệt đối không thể lưu lại chút lực, nếu không người chịu thiệt xui xẻo sẽ chỉ là chính mình.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, thở dài thật sâu, ánh mắt tiếc hận nhìn khe nứt bên kia.Ở nơi đó cũng có vài con quái vật Nguyên Anh ngã xuống, nhưng mà có lẽ cũng sẽ không có thứ gì tốt lưu lại, thật đáng tiếc.Nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa càng tức giận, ở trước mặt tổ sư có thể thu liễm một chút hay không? Có thể thu hồi bộ dáng tham tiền kia của ngươi hay không?Nhìn thấy sư phụ hung tợn trừng mắt nhìn mình, nhắc nhỏ mình chú ý chút hình tượng.Lữ Thiếu Khanh thở dài, haiz, trách không được sư môn mình nghèo như vậy.Những người lớn tuổi này đều không biết sử dụng đồ bỏ đi.Trên người những quái vật kia có những thứ có thể dùng, nhưng lại không có suy nghĩ lợi dụng mấy thứ đó.Sư tổ Kha Hồng có ánh mắt khôn khéo, nhìn Lữ Thiếu Khanh liền biết trong lòng hắn có chủ ý gì.Kha Hồng hiền lành cười: "Tiểu tử, ngươi có cảm thấy trên người những quái vật này có bảo bối không?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu, không phủ nhận.Đây không phải rất rõ ràng sao, quái vật dưới Kết Đan kỳ không có gì có thể lợi dụng, nhưng Nguyên Anh kỳ tốt xấu gì cũng có chút.Kha Hồng lắc đầu: "Những quái vật này lai lịch không rõ, lục lọi tàng thư môn phái cũng không tìm được ghi chép liên quan. Máu của chúng có tính ăn mòn, còn có thể làm ô nhiễm mặt đất, vô cùng xấu. Cho nên, dù biết trên người chúng có vài thứ có thể dùng, chúng ta cũng không dám, chỉ sợ đưa tới họa hoạn cho mình.""Tiểu tử ngươi, vừa rồi hấp tấp như vậy, có phải tìm được thứ gì tốt hay không?"Lữ Thiếu Khanh hiểu, nhưng đồng thời hắn cũng lộ ra biểu tình cảnh giác."Tổ sư, người muốn làm gì? Đây chính là thứ con nhặt được, người thân là trưởng bối, đừng nghĩ cướp."Mặc kệ có điềm xấu gì, dù sao đã rơi vào túi ta, ai cũng đừng nghĩ lấy đi từ túi ta.Thiều Thừa tức giận đến đau tim.Lời của tổ sư ngươi còn nghe không hiểu sao?Ông cả giận nói: "Lấy ra, đây không phải nói đùa, chẳng may ngươi mang đến phiền toái cho mình, vậy phải làm sao bây giờ? Không phải ngươi ghét phiền toái nhất sao?"Kế Ngôn ở bên cạnh nói một câu: "Tổ sư cũng không thể xác định."Tổ sư chẳng qua chỉ là suy đoán, điều này đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói là đáng giá mạo hiểm.Kế Ngôn là nhắc nhở Thiều Thừa, chuyện chưa xác định, Lữ Thiếu Khanh làm sao có thể bởi vì suy đoán mà buông tha thứ trong tay chứ.Lữ Thiếu Khanh đồng ý: "Không sai, nhưng cũng không chắc."Nếu như nói là chắc chắn, hắn sẽ không nói hai lời, lập tức ném đi.Nhưng đây vẫn là chuyện chưa có xác định, làm sao có thể đánh mất bảo bối trong tay chứ.Kha Hồng thấy Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, không khỏi bật cười.Tiểu tử này.Ông cụ cũng không thật sự muốn Lữ Thiếu Khanh giao đồ vật ra.Mang đến tai họa cũng chỉ là do các tiền bối suy đoán, tiểu bối trước mắt này đặc biệt bảo vệ thực phẩm.Chỉ dựa vào thân phận tổ sư căn bản vô dụng.Quên đi, mặc kệ hắn đi.Kha Hồng lắc đầu, quay lại vấn đề chính, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi định khi nào thì đi tu bổ đại trận?"Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua khe nứt trên bầu trời, cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy vô số chấm đỏ, đó là ánh mắt của quái vật.Lữ Thiếu Khanh liếc Kha Hồng một cái: "Tổ sư, còn có một con quái vật ngay cả chưởng môn cũng đánh không lại, con nào dám đi vào."

Bạn cần đăng nhập để bình luận