Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2073

Chương 2073Chương 2073
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Toàn Phụng Nhật, ngươi phản bội yêu tộc, người người có thể tru diệt.” Vương Phi Xích trưởng lão Hổ tộc nghiêm nghị hét lớn.
Toàn Phụng Nhật nhìn người nọ, răng cũng sắp cắn nát. Hắn ta và Vương Phi Xích tư giao rất tốt, hiện tại, Vương Phi Xích cũng đã lộ ra dáng vẻ muốn nuốt sống.
Bằng hữu cứt chó gì đó căn bản không đáng tin cậy. “Toàn Phụng Nhật, ngươi đầu hàng đi, ngươi trốn không thoát.” “Đầu hàng?” Toàn Phụng Nhật thân thể tức giận đến phát run: “Nằm mơi”
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh cũng xuất hiện.
Trong mắt Toàn Phụng Nhật lóe lên tinh quang, hắn ta còn có cơ hội, hắn ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, giọng căm hận nói: “Hắn...”
Lữ Thiếu Khanh lại một lần vượt lên trước mở miệng: “Chư vị, hắn hủy Kỳ thành.” “Hắn đã hủy Kỳ thành, hủy tất thảy mọi thứ của các người rồi.” Hắn ta nhìn dáng vẻ đau lòng nhức óc của Lữ Thiếu Khanh mà lòng đầy căm phân, đồ ngậm máu phun người.
Cuối cùng Toàn Phụng Nhật không nhịn được nữa: “Phụt!” Máu tươi nhẫn nhịn rất lâu phun ra.
Hắn ta phẫn nộ chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, toàn thân đầu đang run rẩy: “Ngươi, ngươi.” Hắn ta chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy.
“Cái gì? “Kỳ thành bị hủy?”
“Chuyện này, chuyện này, không thể nào.”
Ba người Vương Phi Xích quá sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh liền nói: “Không có cái gì không thể nào, hắn ta là Luyện Hư kỳ, không chịu lên trên đánh nhau, cuối cùng không đánh lại chúng ta, cố ý hủy Kỳ thành, tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.”
Thần thức ba người Vương Phi Xích khuếch tán, nhìn về phía Kỳ thành. Nhưng mà chỗ ấy linh lực ba động hỗn loạn, kiếm ý sắc bén như phong tỏa nơi ấy. Bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy đại khái, lại không nhìn thấy kỹ càng, không có cách nào biết tình trạng Kỳ thành.
Sắc mặt ba người Vương Phi Xích càng thêm khó coi, thậm chí trong lòng không kìm được kinh hoảng.
“Đáng chết!”
Kỳ thành bị hủy tương đương với nhà của bọn hắn cũng bị hủy.
Mấy người bọn hắn không có nhà để về không tính, chủ yếu là cơ nghiệp tổ tông bị hủy, bọn hắn chết trăm lần không đủ.
Hơn nữa, Kỳ thành hủy, đông đảo tộc Tẩu Thú còn không phải khóc chất sao?
Đối với tộc Tẩu Thú bọn hắn mà nói, đây là một đả kích trầm trọng.
Những người lưu lại thủ Kỳ thành biết ăn nói như thế nào với tộc trưởng và tộc nhân đầy.
“Toàn Phụng Nhật, ngươi đáng chết!” Vương Phi Xích phẫn nộ gầm hét lên, lộ ra bản thể, hung hăng đánh một trảo về phía Toàn Phụng Nhật.
Phụt!
Toàn Phụng Nhật lại một lần nữa thổ huyết.
Đám ngu xuẩn các ngươi, có chút đầu óc được không hả? Đối mặt với công kích của Vương Phi Xích, Toàn Phụng Nhật không dám khinh thường, cũng biến trở về bản thể.
“Âm!”
Cơ thể Toàn Phụng Nhật bị đánh bay, máu tươi phun thẳng ra. Thực lực của hắn ta vẫn chưa khôi phục, khó mà đánh thắng được Vương Phi Xích thân là Luyện Hư trung kỳ. “Đáng chết!” Toàn Phụng Nhật không để ý tới huyết khí lăn lộn trong cơ thể, vội vàng nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lớn: “Là hắn, là ba người bọn hắn đang hủy diệt Kỳ thành.” Lữ Thiếu Khanh nhún vai, hỏi lại ba người: “Tin hắn hay tin ta?
“Ta là sứ giả đấy.”
Trong mắt Hồ Lục Giác lóe lên một tia hoài nghi, nhưng Vương Phi Xích cùng Nguyên Nghĩa lại tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.
“Hừ, đừng ở đây yêu ngôn hoặc chúng.” Nguyên Nghĩa lạnh lùng giết thẳng về phía Toàn Phụng Nhật: “Ngươi phải chịu trách nhiệm vì đã hủy diệt Kỳ thành.”
Vx cũng gầm thét: “Hôm nay, ngươi trốn không thoát, Kỳ thành bởi vì ngươi mà chết, ngươi chôn cùng Kỳ thành đi."
“Các ngươi.”
Toàn Phụng Nhật càng nổi giận, đồng thời cũng rất ủy khuất.
Đây méo phải do ta làm, oan ức này sao ta không thể nào giải thích được vậy?
Thiên hạ này còn ai oan ức hơn ta không?
“Không phải ta!” Toàn Phụng Nhật phần nộ gào thét, trong lòng hoảng sợ.
Vương Phi Xích cùng Nguyên Nghĩa hai người sát ý trần trụi, không còn che giấu. Toàn Phụng Nhật xoay người chạy, nhưng dưới sự liên thủ của hai người, hắn ta căn bản không thể trốn thoát, rất nhanh bị hai người vây quanh, kịch liệt chém giết. Hồ Lục Giác nhíu mày, hắn ta cảm thấy có gì đó là lạ.
Hắn ta tự nhận mắt hồ ly của mình không cận thị, nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Từng loại biểu cảm bi phẫn, ủy khuất trên mặt Toàn Phụng Nhật đầu rơi vào trong mắt hắn ta khiến hắn ta cảm thấy Toàn Phụng Nhật rất có thể bị oan uổng.
Ánh mắt của hắn ta một lần nữa rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Vừa lúc ánh mắt Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn sang hướng này.
“Hồ trưởng lão, không có ý định xuất thủ sao?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi.
Nụ cười nhàn nhạt, lại làm cho Hồ Lục Giác trong lòng giật thót, giống như cảm thấy đối phương là tộc nhân của mình vậy.
Hắn ta đè nghi hoặc trong lòng xuống, cười nói: “Có hai người bọn hắn xuất thủ là đủ rồi.”
“Cũng đúng.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Dù sao Kỳ thành bị hủy, phải có gì đó để ăn nói mới được, lỡ như Toàn Phụng Nhật chạy, các ngươi cũng không cõng nổi cái nồi này.” “Vẫn là Hồ trưởng lão nghĩ chu đáo, ở bên cạnh áp trận!" Vãi
Lữ Thiếu Khanh vừa nhắc đến, Hồ Lục Giác lập tức kịp phản ứng.
Kỳ thành bị hủy, mấy người bọn hắn cũng phải có gì đó để bàn giao mới được.
Nếu không chắc chắn sẽ không thể thiếu bị hỏi tội. Trước mắt có một hình nhân thế mạng trời ban như Toàn Phụng Nhật, không phải hắn ta còn có thể là ai? Hồ Lục Giác trong lòng thầm mắng Vương Phi Xích cùng Nguyên Nghĩa giảo hoạt, hai người bọn hắn đã nghĩ đến điểm này sớm hơn hắn ta. Hồ Lục Giác gầm thét một tiếng: “Toàn Phụng Nhật, ngươi chịu chết đi.”
“Đáng chết, ta, ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.”
“Ta hận.”
Toàn Phụng Nhật mang theo không cam lòng, mang theo phân nộ, kêu thảm biến mất. Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nói với ba người Vương Phi Xích: “Ba vị trưởng lão lập được một đại công, đến lúc đó ta sẽ bẩm báo sự thật.”
Trên mặt ba người mang tia vui mừng.
Nhưng khi bọn hắn đi theo Lữ Thiếu Khanh trở về Kỳ thành, ba người suýt chút bật khóc.
Kỳ thành bị hủy thật rồi. Tường thành cao lớn kiên cố, đường đi gọn gàng sạch sẽ, nhà lầu chỉnh tề biến mất. Động thiên tiên cảnh tiên khí mờ mịt, linh khí dư dả sụp đổ.
Pháp trận vầng sáng lưu chuyển, kiên cố như núi không có.
Cơ nghiệp tổ tông lưu lại đã không còn.
Nơi sinh hoạt mấy trăm năm hơn ngàn năm đã thành một cái hố to.
Sau núi của gia tộc sụp đổ, để lại một vết nứt thật sâu.
Hết thảy hết thảy đầu hủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận