Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 811 - Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù rồi (tt)



Chương 811: Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù rồi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn chỉ có thể một thể lần nữa nói: “Không hứng thú, người các ngươi đâu? Bảo hắn ra đánh với ta một trận.”Cung Trừ vẫn mỉm cười, không định từ bỏ.Vì tộc nhân giao thủ với Kế Ngôn đã nói với ông ta, Kế Ngôn rất mạnh.Nếu có thể mời chào làm khanh khách của Cung gia, thực lực Cung gia chắc chắn sẽ một lần nữa tăng vọt.Đến lúc đó, độc bá Tam Võ thành cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.“Kế công tử, có lời gì có thể từ từ nói…”Kế Ngôn không kiên nhẫn được nữa, không nói hai lời, đánh một kiếm về phía Cung Trừ.Trong nháy mắt, tất cả mọi người như nhìn thấy mặt trời.Kiếm quang sáng chói mang theo phong mang kiếm ý, hóa thành một kiếm chói lóa mắt rơi xuống.Thiên địa chấn động, hết thảy đều như bị bao phủ dưới một kiếm này.Đám người ở nơi xa quan chiến đều cảm thấy bên ngoài cơ thể bị đâm đau nhói.Một kiếm này như chém lên người bọn hắn, khiến bọn hắn kinh hãi.Lần này, tất cả mọi người coi như đều đã hiểu sự kinh khủng của Kế Ngôn.Cung Trừ đứng mũi chịu sào, tóc gáy toàn thân dựng đứng, ông ta ngửi được khí tức tử vong.Nụ cười trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.Đối mặt với một kiếm đột kích này ông ta chỉ có thể vội vàng trốn tránh.“Ầm ầm!”Một kiếm này rơi lên đại địa, một kẽ hở lớn hơn trăm mét xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Sau khi Cung Trừ tránh được một kiếm này, sắc mặt hết sức khó coi.Kế Ngôn thản nhiên nói: “Tốt nhất ngươi nên dùng toàn lực.”Tiếp theo lại vung ra một kiếm, phong vân nổi lên, kiếm khí tung hoành…Mặc dù Cung Trừ muốn mời chào Kế Ngôn, nhưng sau khi Kế Ngôn xuất thủ với ông ta, ông ta không thể không nghênh chiến.Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường cung màu đen, hét lớn một tiếng: “Đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực là có thể không coi ai ra gì.”Nếu ngươi không đồng ý với lời mời chào của Cung gia ta thì giết ngươi vậy. Để thế nhân biết không ai có thể trêu chọc Cung gia ta.“Giết!”Cung Trừ hét lớn một tiếng, trường cung màu đen bộc phát ra quang mang, một trường tiễn hội tụ linh lực bắn ra.Trường tiễn xoay tròn, quấy không gian, linh khí chung quanh xoay tròn tạo ra một cơn lốc linh khí vô hình, gào thét xoay tròn bắn thẳng về phía Kế Ngôn.Cơn lốc linh khí xoay tròn như lưỡi đao sắc bén, không ngừng cắt hết thảy chung quanh.Từng lớp bùn đất trên mặt đất bị chém thành những hố sâu to lớn.Miêu Hoành Tuấn đứng từ xa quan chiến sắc mặt càng thêm khó coi.Cung Trừ và ông đều là gia chủ của gia tộc mình nhưng thực lực của Cung Trừ đã bỏ xa ông ở đằng sau.Trong số gia chủ của ba gia tộc, thực lực của ông là yếu nhất.“Đáng ghét!”Miêu Hoành Tuấn thậm chí không kìm được thấp giọng mắng một câu.“Miêu huynh!”Lúc này, một âm thanh vang lên.Miêu Hoành Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, là nhóm người Câu gia đến.Dẫn đầu là gia chủ Câu gia, Câu Khiên.Miêu Hoành Tuấn nhìn thấy Câu Khiên trong lòng lập tức cảm thấy không vui.Không phải vì ông ghét Câu Khiên mà vì gia chủ Câu Khiên này thực lực cũng mạnh hơn ông ta.Trước đó cả hai bên đều có cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng ba, giờ Câu Khiên đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng bốn, bước vào Nguyên Anh trung kỳ.Còn Miêu Hoành Tuấn ông ta vẫn ở nguyên tại chỗ.“Câu huynh!” Miêu Hoành Tuấn sắp xếp lại tâm trạng, lộ ra nụ cười: “Huynh cảm thấy bọn hắn thế nào?”Câu Khiên nhìn trận chiến của hai bên, trực tiếp khẳng định nói: “Không cần xem nữa, chắc chắn Cung gia sẽ thắng.”Miêu Hoành Tuấn cũng có ý này, ông ta gật đầu, thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy ghen tức: “Mấy năm gần đây thực lực Cung gia tăng lên quá nhanh.”Trong lòng Câu Khiên có sự cảm thông: “Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, hai nhà chúng ta có lẽ sẽ phiền phức đây.”Hai người trao đổi ánh mắt, mỉm cười, không nói hết lời trong lòng.Miêu Kinh Tuyên chen vào nói: “Cho nên, hai nhà chúng ta nhất định phải liên hợp lại.”Đây là chuyện Miêu Kinh Tuyên vẫn mong muốn thành công.Hai nhà liên thủ, vượt trên Cung gia, đến lúc đó tài nguyên hai nhà đạt được cũng sẽ nhiều hơn.Còn bản thân lão ta là dòng chính Miêu gia, tài nguyên nhận được cũng sẽ tăng thêm nhiều.Miêu Á phát hiện ánh mắt Nhị thúc rơi lên người mình, bất mãn nhíu mày.Nàng ta không vui lùi lại một bước, đứng sau lưng cha mình.Nàng ta lui ra sau một bước liền cảm nhận thấy bên cạnh có người nhìn mình, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Câu Tô đang nhìn nàng ta trừng trừng.Đúng là đáng ghét muốn chết.Trong lòng Miêu Á rất khó chịu.“Miêu Á muội muội.” Câu Tô đi tới chào hỏi Miêu Á: “Mấy ngày nay bận rộn lắm sao?”Trong lòng lại như bị đổ bình dấm, vô cùng ghen tuông.Chuyện diệu kế Miêu Á mời Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh về làm khách hắn ta đã có nghe nói đến, trong lòng đã sớm khó chịu.Miêu Á nhận ra ý tứ trong lời nói của Câu Tô, hừ một tiếng: “Vẫn ổn, thương thế của ngươi khỏi chưa? Không lo dưỡng thương, ra ngoài làm gì?”Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Câu Tô lập tức trở nên khó coi.Đánh gãy chân, với tu sĩ mà nói rất dễ dàng khôi phục.Nhưng thể diện thì rất khó tìm về lại.Ánh mắt hắn ta nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh như chấm đen nhỏ ở phía xa, dù cách xa nhau như vậy nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn thấy gương mặt ghê tởm kia của Lữ Thiếu Khanh.Câu Tô oán hận không thôi: “Hắn lần này chết chắc rồi, không ai có thể cứu được hắn đâu.”Thậm chí Miêu Á còn nhìn Nhị thúc mình một cái, nói với Câu Tô: “Ngươi dám đi tìm hắn báo thù sao?”Ngay cả Nhị thúc cảnh giới tầng bốn của ta cũng không phải là đối thủ của hắn, ngươi đi, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận