Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 784 - Mặt mũi này mất sạch rồi



Chương 784: Mặt mũi này mất sạch rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc Quân Kiếm đem lại cho gã uy lực khủng khiếp, cứ như ngay giây sau sẽ nổ tung, xuyên thủng luôn gã.Giọng nói hờ hững của Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vang lên: "Các ngươi là kẻ nào?""Không cho ta một lí do, hôm nay, các ngươi đều phải chết."Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh.Nhưng những ai quen thuộc với hắn chắc chắn đều biết, hai kẻ trên trời kia chết chắc."Đại nhân, ta, ta đang muốn giúp ngài." Kẻ bị Mặc Quân Kiếm chỉ vào, giờ phút này nói chuyện còn không lưu loát.Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Không cần ngươi giúp, cút!""Nếu không, chết!"ETrong giọng nói tràn đầy ý uy hiếp.Kẻ nọ lộ vẻ khó xử, nếu gã cứ thế mà rời đi trước mặt mọi người thì còn đâu mặt mũi nữa.Nhưng mà uy hiếp Mặc Quân Kiếm đem lại cho gã quá lớn, lời Lữ Thiếu Khanh nói gã cũng không dám không nghe theo.Cuối cùng gã vẫn quyết định rút lui.Không tội gì phải liều cái mạng nhỏ của mình.Ngay lúc gã định bỏ đi, kẻ đang chiến đấu với Mục Nham bỗng nhiên hét lớn: "Đừng mắc lừa, hắn bị thương rồi, không nhúc nhích được đâu."Giọng nói này khiến mọi người ở phía dưới nhỏ giọng bàn tán."Đây, đây chẳng phải giọng nói của Vạn đại nhân sao?""Đúng thế, Vạn Lương Tần Vạn đại nhân, Nguyên Anh tầng ba.""Chẳng trách, nghe nói ông ta đã kẹt ở Nguyên Anh tầng ba nhiều năm rồi, chắc chắn ông ta muốn làm chủ thành Vĩnh Ninh, lợi dụng lượng lớn tài nguyên để đột phá.""Những người này gặp nguy hiểm rồi."Được người ta nhắc nhở, gã cũng kịp phản ứng.Giận dữ bật cười: "Được, được lắm đại nhân, không ngờ ngươi lại xảo quyệt như vậy."Gã đã mất mặt rồi nên dứt khoát giễu cợt ngược lại: "Đại nhân, hắn là kẻ địch của ngươi, ta giúp ngươi đối phó với hắn, ngươi sợ sẽ nợ ân huệ của ta sao?""Ta không cần ngươi trả nợ."Nói dứt lời, linh lực một lần nữa vận chuyển, chuẩn bị ra tay.Nhưng mà một giọng nói vang lên sau lưng gã, thanh âm lúc trầm lúc bổng như tiếng của ma quỷ: "Ân huệ? Ngươi cũng xứng?"Gã kinh hoàng quay đầu, phát hiện chẳng biết Lữ Thiếu Khanh xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, cười lạnh nhìn gã."Ngươi, ngươi."Kẻ nọ bị doạ cho són ra quần, linh lực vây quanh gã ngừng lại, suýt thì biến mất, lộ ra gương mặt thật sự.Lữ Thiều Khanh nhìn thẳng vào gã, ánh mắt bình tĩnh giống như xuyên thấu qua linh lực của gã, chiếu thẳng vào nội tâm, chọc thủng linh hồn gã.Điều này khiến gã cảm thấy trong lòng áp lực vô cùng, giống như gặp phải khắc tinh, nội tâm sợ hãi, cơ thể run rẩy, không sinh ra chút suy nghĩ phản kháng nào.Đối diện với Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, gã lại lần nữa run rẩy cất tiếng: "Đại, đại nhân."Đột nhiên Lữ Thiếu Khanh bật cười, vẻ mặt hiền hoà, giống như một công tử trẻ tuổi nho nhã lễ độ, giọng điệu ôn hoà, hỏi: "Ăn cơm chưa?""Hả, hả."Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên như vậy, không chỉ khiến kẻ trước mặt ngẩn người, ngay cả đám Ma tộc đứng dưới vây xem cũng chẳng hiểu gì.Vị đại nhân này định làm gì vậy?Bây giờ là phải đánh nhau giết người, ngươi hỏi câu này là sao?Chẳng lẽ ngươi định mời mọi người ăn tiệc à?Nhưng ăn tiệc gì cơ?Không đợi kẻ nọ đáp lại, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục nói: "Thời tiết đẹp thế này, chém chém giết giết cái gì?""Thánh tộc chúng ta là chủng tộc yêu hoà bình, sao có thể suốt ngày chém giết được?""Tìm vài người bạn, tìm chỗ nào đấy, ngồi xuống uống rượu chém gió không phải tốt hơn à? Cứ phải chém giết làm gì?""Nào, nghe lời, xuống dưới đi, nể tình ngươi định giúp ta, ta không giết ngươi."Lời này vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, vị đại nhân này dễ nói chuyện vậy ư?"Hả, hả."Gã Nguyên Anh này còn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại định tha cho gã, thật sự là điều gã hoàn toàn không ngờ tới.Gã rời đi theo bản năng.Mà ngay lúc ấy, bỗng nhiên phía dưới lại bắn ra một mũi tên, bất ngờ mục tiêu lại là Lữ Thiếu Khanh.Trên cán mũi tên màu đen vấn vít linh lực, ánh sáng giống như lưỡi rắn độc nuốt vào nhả ra, chẳng khác nào một tia chớp đen rẽ ngang hư không.So với mũi tên thứ nhất thì khác nhau một trời một vực.Không ai ngờ người ở phía dưới lại dám ra tay lần nữa.Với cả mục tiêu lần này lại là Lữ Thiếu Khanh.Cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng không nghĩ tới có người còn dám ra tay.Hiện giờ hắn mới chỉ khôi phục một chút, có thể miễn cưỡng hoạt động, nếu không hắn việc gì phải ở đây nói nhảm???Không phải vì kéo dài thời gian thì còn làm gì nữa?Dường như là vào lúc tất cả mọi người còn đang không hiểu tình hình, mũi tên màu đen xé gió lao tới, chớp mắt đã đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Bất ngờ thay, kẻ bắn ra mũi tên này cũng là Nguyên Anh kỳ.Mặc dù chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng vào lúc này cũng đủ để tạo thành uy hiếp với Lữ Thiếu Khanh.Hết cách rồi.Lữ Thiếu Khanh chỉ đành miễn cưỡng ra tay, một khi ra tay, linh lực trong cơ thể hắn lại lần nữa tiêu hao sạch sẽ."Ầm!"Mũi tên màu đen nổ tung giữa trời, bất ngờ không kịp đề phòng, Lữ Thiếu Khanh bị nổ ngay trước mặt, máu tươi bắn ra."Mẹ nó chứ!"Lữ Thiếu Khanh mắng một tiếng, toàn thân lại lần nữa rơi từ trên trời xuống.Cảnh tượng này khiến tất cả sững sờ, đặc biệt là tên Nguyên Anh đang định rời đi kia, gã như bị đập cho một gậy, ngây người tại chỗ.Trong đầu gã chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ.Mặt mũi này mất sạch rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận