Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1499: Một hiệp thu thập hắn cho ta

Chương 1499: Một hiệp thu thập hắn cho taChương 1499: Một hiệp thu thập hắn cho ta
Nghe được đề nghị của Ngao Tăng, những người có kiến thức không nhịn được nhỏ giọng bàn luận.
"Đù má, hẹn hạ thế."
"Không chỉ hèn hạ, còn vô liêm sỉ nữa."
"Phải đấy, quá vô liêm sỉ"
"E là Kế Ngôn không đọ nổi đâu?"
"Sao đọ nổi? Hắn ta mới bao nhiêu tuổi? Tuổi còn trẻ đã là Hoá Thần sơ kỳ, cảnh giới tầng hai, toàn bộ thời gian đều dùng để tu luyện, có khi còn chưa lĩnh ngộ lĩnh vực đâu?"
"Cho dù lĩnh ngộ rồi thì cũng không so nổi với Ngao Tăng, Ngao Tăng đã bảy tám trăm tuổi rồi, không chỉ hiểu được lĩnh vực, có khi đã thuần thục từ lâu rồi, một người mới làm sao so được với lão ta?
"Lần này Kế Ngôn gặp phiền phức rồi"
Mọi người bàn luận sôi nổi, đều cảm thấy Ngao Tăng quá hèn hạ vô liêm Sỉ.
Ngao Tăng xem thường, ngược lại còn đắc ý nói với Kế Ngôn: "Thế nào, có dám không?"
"Tới đây!" Kế Ngôn hờ hững mở miệng.
Ngao Tăng thấy Kế Ngôn đồng ý, cười ha ha một tiếng, trong ánh mắt lóe ra đắc ý cùng giảo hoạt.
Một đứa con nít chưa mọc lông như ngươi cũng dám đấu với ta?
Hắn ta chỉ vào bầu trời nói: "Lên phía trên đi thôi!"
Với thực lực của hai người, đánh trên mặt đất, hơi tác động một chút sẽ là một mảnh tử thương.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Đừng nương tay, tốc chiến tốc thắng, tốt nhất một chiêu thu thập hắn cho ta."
"Mặt hàng này mà huynh cũng lề mà lề mề, đánh mười mấy hiệp mới có thể đánh ngã hắn thì đừng có nói quen biết ta, ta sợ mất mặt lắm."
Những lời này rơi vào tai người khác lập tức vang lên tiếng xôn xao.
"Không thể nào, hắn coi Ngao Tăng là ai?"
"Quá đáng, khoác lác cũng phải tuân thủ nguyên tắc cơ bản chứ, một hiệp thu thập Ngao Tăng, có phải hắn không biết thực lực Hóa Thần tầng ba là gì không?" "Tên này quá mức tự đại. Tưởng có sư huynh thì ngon lăm à?”
Đám người một lần nữa nghị luận, đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh rất biết làm màu.
Kế Ngôn chẳng qua chỉ là Hóa Thần cảnh giới tầng hai, thấp hơn so với Ngao Tăng một cảnh giới.
Quản Đại Ngưu sau khi nghe được, bĩu môi, lập tức hô hào: "Nhìn đi, tên này lại đang khoác lác rồi."
"Coi Ngao Tăng là trẻ con à? Một hiệp là thu thập."
"Có thể vài trăm hiệp đánh bại Ngao Tăng, Kế Ngôn công tử có thể tính là yêu nghiệt rồi."
Lời này cho dù là Mạnh Tiêu có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh nhất cũng không cách nào phản bác. Nếu Hóa Thần dễ dàng bị thu thập như vậy đã không gọi là Hóa Thần.
Ngao Tăng nghe vậy giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong mắt không che giấu được sát ý: "Tiểu tử, cuồng vọng tự đại, chờ lát nữa †a sẽ dạy bảo ngươi, để ngươi biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
"Đi lên!"
Hắn ta quát to một tiếng, tự dẫn đầu xông lên trời.
Kế Ngôn dĩ nhiên cũng đi theo lên.
Hai bên mau chóng lên trời cao, đứng phía xa nhìn nhau.
Người phía dưới ngẩng đầu nhìn hai người như hai con kiến hôi trên bầu trời ngàn mét.
Không ít người nhao nhao lấy thủ đoạn phòng hộ ra, có người lấy pháp khí tung ra một vòng phòng hộ, cũng có người bày ra một trận pháp tạm thời, cũng có người dứt khoát vận chuyển linh lực, sử dụng linh khí hộ thuẫn để bảo vệ mình.
"Lần này là chiến đấu giữa Hóa Thần, với chúng ta mà nói, đây là kỳ ngộ hiếm có, phải nhìn kỹ."
"Hai người trực tiếp dùng lĩnh vực quyết đấu sao?"
"Lĩnh vực, cũng không biết ta có cơ hội tiến vào cảnh giới kia không."
Ngao Đức ngẩng đầu nhìn trên trời, trong ánh mắt mang theo chờ mong.
Chỉ cần Ngao Tăng đánh bại Kế Ngôn, mặt mũi hôm nay Ngao gia bị mất có thể lấy lại hết.
Ngao Thương cười lạnh nói với Lữ Thiếu Khanh: "Cái tên không biết trời cao đất rộng, chờ chết đi."
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Muốn đánh cược không?”
"Năm ngàn vạn viên Linh thạch, như thế nào?"
Ngao Thương lập tức ngậm miệng lại, hắn ta bây giờ nghèo đến thủng quần, không có cọng lông linh thạch nào.
"Không có linh thạch sao? Đem lệnh bài Thệ Ước của các ngươi đến đây cũng được."
Giản Bắc bên cạnh trực tiếp cạn lời, thật sự muốn tập hợp đủ lệnh bài của ngũ gia tam phái sao?
Lúc này Ngao Thương khẽ quát một tiếng: "Thật can đảm, loại này mà ngươi cũng dám nghĩ? Ngươi là cái quái gì?"
Ngao Đức cũng không kìm được mở miệng: "Trẻ con vô tri, lệnh bài Thệ Ước của ngũ gia tam phái há có thể để ngón †ay của ngươi vây bẩn được?"
"Ngươi ngay cả tư cách hỏi đến cũng không có."
Giản Bắc ở bên cạnh vất vả lắm mới kìm nén được, hẳn ta rất muốn mở miệng nói cho Ngao Đức biết, lệnh bài Thệ Ước trong tay Lữ Thiếu Khanh đã có bốn cái.
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ khinh thường, nói với Giản Bắc: "Nhìn đi, mặc dù cũng là ngũ gia tam phái nhưng Ngao gia so với Giản gia ngươi không phải chỉ kém một chút."
"Ngươi có thể tự hào về thân phận Giản gia của ngươi rồi đấy."
Giản Nam thật sự muốn lấy đầu cụng vào Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Đức thì giận đến mức lửa giận không ngừng xuất hiện, hận không thể dùng đầu đụng chết Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi không có lòng tin vào Ngũ trưởng lão của, không dám đánh cược với ta còn không phải vì sợ hắn thua sao?"
Ngao Đức nghe vậy, nộ khí bỗng nhiên tiêu tán sạch, cười lên: "Ngươi thật sự cho rằng sư huynh ngươi thắng chắc?"
"Ngươi trợn to con mắt của ngươi nhìn cho thật kỹ đi, nhìn xem Ngũ trưởng lão thu thập sư huynh ngươi như thế nào, đến lúc đó ngươi cũng trốn không thoát "
Ngao Đức vừa dứt lời, trên bầu trời cũng truyền tới ba động.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trên.
Trong mắt mọi người, hai người trên trời như trốn vào một không gian khác. Bóng dáng của hai người trở nên mờ đi, như chìm vào đáy nước, trên mặt nước gợn sóng không ngừng, tâm quan sát của những người đứng xem chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận