Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1268: Đến lúc đó lén trốn đi, không thể ở lại làm công được

Chương 1268: Đến lúc đó lén trốn đi, không thể ở lại làm công đượcChương 1268: Đến lúc đó lén trốn đi, không thể ở lại làm công được
Sau khi nói xong, tiếp tục nở nụ cười tự cho là anh tuấn, hi vọng dùng nụ cười mê hoặc Tiêu Y.
Chu Quang Viễn khá đẹp trai, nhưng cho dù là hình dáng hay khí chất đều không thể so với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Tiêu Y ngày ngày đi theo hai vị sư huynh đã sớm miễn dịch với trai đẹp rồi.
Có đẹp trai hơn nữa, lợi hại hơn nữa thì có thể đẹp trai hơn sư huynh mình, có lợi hại hơn sư huynh mình không?
Tiêu Y vân không chút khách khí, thậm chí còn chẳng muốn nhìn Chu Quang Viễn thêm một cái: "Cút đi, sự phụ của ngươi ở trong đại điện đã làm gì, trong lòng ngươi còn chưa biết rõ sao?" "Cút nhanh lên, nếu không ta không khách khí với ngươi nữa đâu."
Chu Quang Viễn càng thêm sửng sờ, trong lòng phát điên, sư phụ làm cái gì?
Sao lại khiến thái độ của đối phương với mình thay đổi đến thế?
"Tiêu muội muội, sư phụ ta làm cái gì?”
"Bớt ở chỗ này giả mù sa mưa đi, tên dối trá, cút đi!" Tiêu Y lười dây dưa với Chu Quang Viễn, quảng lại một câu, quay người đóng cửa.
Chu Quang Viễn nhìn cánh cửa lớn đóng lại, một cảm giác mất mát xông lên đầu khiến hắn ta trở nên thất vọng mất mát.
Sư phụ làm gì quá đáng sao? Thậm chí trong lòng Chu Quang Viễn không kìm được oán trách sư phụ của mình. Đã nói ta muốn kết giao với bọn hắn, người không thể nể mặt một chút sao?
Chu Quang Viễn rất phiền muộn.
Trước đó thái độ của Lữ Thiếu Khanh đối với hắn ta khiến hắn ta cảm thấy mình có cơ hội.
Giờ thái độ của Tiêu Y làm hắn ta thấy chẳng có cơ hội nữa rồi.
Nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ khả ái ngọt ngào kia của Tiêu Y, trong lòng Chu Quang Viễn nóng như lửa, không muốn cứ từ bỏ như vậy.
Chu Quang Viễn trong lòng quyết †âm, căn răng: "Không được, ta nhất định phải một lần nữa lấy được sự tín nhiệm của bọn họ."
Lúc Chu Quang Viễn rời đi, định nghĩ một biện pháp thật tốt, đang đi dạo thì đột nhiên gặp nhóm ba người Tương Ti Tiên.
"A, Tiểu Tiên, các muội định đi đâu vậy?"
Tương T¡ Tiên, Tả Điệp và Dận Khuyết ba người đang đi cùng nhau.
Sau khi Tương Tỉ Tiên trở về, suy nghĩ thật lâu, cũng thảo luận một phen, cuối cùng quyết định vẫn phải đi hỏi thử Tương Quỳ mới được.
Trước đó Tương Quỳ âm thầm giao đấu với Lữ Thiếu Khanh vài lần, cuối cùng cờ của Tương Quỳ vẫn kém một nước, bị Lữ Thiếu Khanh chiếm hết tiện nghỉ.
Cuối cùng, không thể không để Lữ Thiếu Khanh đến đại điện thuyết phục những trưởng lão khác.
Nhưng vào thời điểm cuối cùng Tương Quỳ lại tung chiêu như vậy, giống như một chiến sĩ không chịu thua, sau khi thất bại vẫn tiếp tục đứng lên công kích.
Tương Ti Tiên lo lắng Tương Quỳ cuối cùng lại sẽ đầu tóc đầy bụi, còn dễ dàng đắc tội Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên nàng ta định đi khuyên nhủ Tương Quỳ.
Tả Điệp cùng Dận Khuyết dĩ nhiên muốn đi theo.
Bọn hắn đều là đệ tử hạch tâm, theo Tương Ti Tiên đi gặp đại trưởng lão sẽ không bị ngăn cản.
Khi Chu Quang Viễn biết nhóm Tương Tỉ Tiên muốn đi gặp đại trưởng lão, ánh mắt hắn ta sáng lên, cũng nói: "Đã vậy, ta cũng cùng đi gặp một chút."
Dận Khuyết một trăm lần không đồng ý, một trăm lần không muốn Chu Quang Viễn đi theo. Tên đáng ghét này, đi theo làm gì?
Giành nữ thần với ta sao?
Hắn ta nhìn hằm hằm Chu Quang Viễn: "Tên phản đồ này, ngươi muốn làm gì?
"Có phải muốn thăm dò tình báo từ trên người đại tiểu thư rồi báo cho ba kẻ ngoại lai kia không?"
Sau khi hắn ta nói xong, ngữ khí một lần nữa nặng nề hơn, gọi thêm một tiếng: "Phản đồ!"
Bà nội nó, ngươi mới là phản đồ.
Chu Quang Viễn trừng mắt Dận Khuyết: "Ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng?"
"Hành sự bất lực, làm mất mặt đại trưởng lão, ngươi còn dám đi gặp đại trưởng lão?"
Dận Khuyết càng nổi giận hơn: "Khốn kiếp, ta nói một trăm lần rồi, ta đi tìm tên kia gây chuyện không hề liên quan gì đến đại trưởng lão."
Chu Quang Viễn học Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Vãi!
Có mùi của tên kia.
Dận Khuyết muốn giết người, thật sự phẫn nộ.
"Đáng ghét, Chu Quang Viễn, có phải ngươi muốn đánh nhau không?"
"Đừng tưởng rằng ngươi là Nguyên Anh trung kỳ thì ngươi có thể vênh váo nhét"
Chu Quang Viễn cười ha ha: "Không sai, chí ít, ta có lòng tin đánh thắng ngươi."
"Được rồi!" Tương T¡ Tiên mở miệng: "Các ngươi muốn bì các ngươi đi so bì đi, ta đi trước."
Giờ tâm tư của Tương T¡ Tiên đang đặt trên người gia gia mình, đang lo lắng cho gia gia mình, chuyện của người khác nàng ta không thèm để ý.
Sau khi nói xong, Tương T¡ Tiên trực tiếp bay thẳng về nơi ở của Tương Quỳ.
Tả Điệp ha ha lườm bọn họ một cái: "Tiếp tục đi."
"Nhàm chán!"
Sau khi Chu Quang Viễn và Dận Khuyết liếc nhau liền bắt đầu trầm mặc, nhao nhao đuổi theo, tuy nhiên trên đường đi, ánh mắt hai người thỉnh thoảng liếc nhau, hận không thể dùng ánh mắt thu thập đối phương.
Nhóm bốn người Tương Ti Tiên rất mau chóng tới chỗ ở của Tương Quỳ.
"2? Sau khi Chu Quang Viễn và Dận Khuyết tới nơi ở của Tương Quỳ thì phát hiện nhà của đại trưởng lão đã đổi vị trí.
Hơn nữa trên vị trí trung tâm của đỉnh núi, đằng sau còn có một khu rừng rậm rạp thanh thúy tươi tốt.
Giờ, vị trí căn nhà đã thay đổi, từ giữa chỗ đó chuyển ra phía trước, đằng sau là một mảnh đất lớn trống trơn.
Hơn nữa, căn nhà cũng mới dựng, thậm chí bọn hắn còn có thể ngửi được mùi mới mẻ tản ra từ gỗ.
Hai người không kìm được liếc nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Không phải bọn hắn chưa từng đến nơi này, sao đại trưởng lão lại đổi vị trí nhà vậy?
Chẳng lẽ phong thủy không tốt à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận