Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1419: Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy

Chương 1419: Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấyChương 1419: Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy
Dù sao Vệ Nhâm cũng là Nguyên Anh kỳ, mà còn là Nguyên Anh hậu kỳ.
Dù ở Mị gia cũng rất ít người dám nói với ông ta như thế
Một người trẻ tuổi, mà là người trẻ tuổi có cốt linh, thì có thể mạnh tới mức nào?
Cùng lắm là Nguyên Anh kỳ, cùng là Nguyên Anh kỳ, ai sợ ai?
"Người trẻ tuổi, trưởng bối của ngươi chưa từng dạy ngươi đi ra ngoài đừng quá phách lối sao?"
Sắc mặt Vệ Nhâm âm trầm sà xuống, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh có thêm vài phần tức giận và sát khí.
Bảo sao nha đầu này điên cuồng thế, thì ra là có nguyên nhân.
Nếu thực lực các ngươi không đủ, chờ lát nữa đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Cảnh Trường Hoành cũng giận dữ kêu lên: "Đừng tưởng tránh không bị người ta phát hiện được là có thể ở đây giả thần giả quỷ!"
"Có Vệ lão ở đây, các ngươi không gây nổi sóng gió gì đâu!"
Hắn ta quơ quơ linh phù trong tay, vẻ như muốn ra tay.
Mị Phi cùng Công Tôn Khanh cũng dần dần tỉnh táo lại. Mị Phi cực kỳ tin tưởng vào hộ vệ của mình, sắc mặt cũng thoải mái hơn.
Nàng ta nhìn chằm chằm Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: "Các ngươi thức thời thì ngoan ngoãn giao nha đầu kia ra." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Vệ Nhâm, nói với Kế Ngôn: "Chơi lão ta đi!"
Kế Ngôn khoanh hai tay như công tử cao quý, phiêu dật xuất trần, không lý tới việc vặt thế gian.
"Vừa rồi ông ta lấy già hiếp nhỏ, bắt nạt sư phụ của huynh, huynh mặc kệ à?"
"Huynh làm thế có tí dáng vẻ của sư huynh không?”
Kế Ngôn nghe vậy, nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh: "Đệ lại muốn làm gì?"
"Lại chơi trò khiêm tốn à?"
"Huynh quản ta! Mau chóng ra tay đi!"
Kế Ngôn chẳng còn cách nào khác, đưa tay phải ra, hai ngón tay khép lại thành một.
Một cỗ kiếm ý đột nhiên hiện ra, bộc phát uy áp cực mạnh chấn động cả theien địa, dường như bầu trời cũng ẩm đạm.
Trong không khí vang lên tiếng sắt thép va chạm, trái tim Mị Phi run lên, cảm giác như có một thanh thần kiếm từ cửu thiên giáng xuống diệt sát tất cả mọi thứ trên thế gian.
Vệ Nhâm dựng đứng hết lông tơ toàn thân, khí tức tử vong bao phủ lấy ông ta.
Ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực toàn thân bộc phát như núi lửa phun trào, linh lực cường đại càn quét lao ra hóa thành một tầng hộ thuân thật dày.
Nhưng mài!
Phịch một tiếng, trước kiếm ý phong mang của Kế Ngôn, hộ thuẫn của ông ta yếu như làm bằng thủy tinh, lập tức bị xuyên thủng. Phụt!
Vai Vệ Nhâm xuất hiện một lỗ máu, máu tươi bắn ra, kiếm ý phong mang thuận thế tiến vào trong cơ thể.
Cơ thể như bị nổ tung, Vệ Nhâm kêu lên một tiếng thảm thiết, nôn ra mấy ngụm máu tươi liên tiếp, khí tức toàn thân xìu xuống.
Ông ta ngã ầm xuống đất, giằng co một hồi mới có thể hoảng sợ hô lên: "Hóa, Hóa Thần!"
Như thấy được hung thú từ thời tiền sử, toàn thân Vệ Nhâm đều run rẩy.
Cái lông gì vậy? Sao nơi này lại xuất hiện Hóa Thần?
Hơn nữa còn là Hóa Thần trẻ tuổi như vậy?
Nói đùa cái gì chứ?
Chênh lệch giữa Nguyên Anh và Hóa THần xa như khoảng cách giữa trời và đất.
Biết Kế Ngôn là Hóa Thần, Vệ Nhâm đã tuyệt vọng.
Câu nói vừa rồi của Vệ Nhậm như một cơn gió lạnh buốt thỏi qua ba người Mị Phi, ai nấy như máu trong người chảy ngược hết cả, tê cả da đầu.
Ba người nhìn Kế Ngôn đầy kính sợ.
Hóa Thần, dù là Hóa Thần thế nào đi nữa, dù là Hóa Thần hàng rởm đi nữa, cũng không phải tồn tại mà mấy Nguyên Anh nho nhỏ bọn họ có thể đối phó được.
Bảo sao nha đầu thối kia lại lớn lối như thế. Thì ra có một sư huynh Hóa Thần làm chỗ dựa sau lưng.
Đáng chết!
Trong lòng ba người Mị Phi đều hối hận. Biết trước thế này đã không gây xung đột với Tiêu Y.
Lúc này, Tiêu Y lại cười tủm tỉm hỏi Mi Phi: 'Làm sao nào? Ngươi có còn muốn linh sủng của ta nữa không?"
Tiêu Y như một bàn tay vả chan chát vào mặt ba người Mị Phi.
Sắc mặt ba người hết sức khó coi.
Tiêu Y ôm lấy Tiểu Bạch, sờ sờ đầu nó, nói với ba người Mị Phi: "Đây là linh sủng của Đại sư huynh của ta, các ngươi có còn muốn nữa không?"
Mẹ nói
Có một vạn con thảo nê mã đang chạy trong đầu Mị Phi, Cảnh Trường Hoành, Công Tôn Khanh.
Bọn họ âm thầm gào thét trong lòng, em gái ngươi chứ, ngươi nói sớm một tí có thể chết sao?
Sớm nói con linh sủng này là của một vị đại năng Hóa Thần xem nào, có cho một trăm lá gan bọn họ cũng không dám mơ tưởng.
Tiêu Y cười hì hì nói với Mị Phi: "Bà tám, không phải ngươi nói đây là linh sủng của ngươi sao? Tới đây, lấy đi này."
Mị Phi để ý Kế Ngôn đang nhìn mình thì không nhịn được mà hơi run lên, suýt nữa là tè ra quần.
Theo bản năng nàng ta run rẩy hai môi kiên trì nói với Kế Ngôn: "Tiền, tiền bối, ta không biết đây là linh sủng của ngài."
"Ta... ta không có ác ý, không cố ý mạo phạm tiền bối."
Kế Ngôn có cốt linh rất trẻ trung, cốt linh còn chưa đến ba mươi tuổi.
Nếu Kế Ngôn không thể hiện ra thực lực của mình, chắc chắn Mị Phi sẽ không thèm để vào trong mắt. Tuổi nàng ta so ra lớn hơn Kế Ngôn.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, Kế Ngôn cũng là Hóa Thần, một Nguyên Anh nho nhỏ như nàng ta không thể mạo phạm được.
Dù là đệ tử thuộc dòng chính của Mị gia cũng không dám tùy tiện đắc tội với một vị Hóa Thần.
Kế Ngôn lười nói chuyện, mọi chuyện tự có Lữ Thiếu Khanh ra mặt.
Lữ Thiếu Khanh đứng ra cười cười nói với Mị Phi: "Cô nương, chớ căng thẳng, chúng ta là người tốt."
Sau đó hắn vẫy tay, linh phù trong tay Cảnh Trường Hoành như bị gió thổi móc từ trong tay Cảnh Trường Hoành bay thẳng lên trời, nhẹ nhàng rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận