Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 178 - Suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh



Chương 178: Suy nghĩ của Lữ Thiếu KhanhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không muốn nghĩ đến Nhị sư huynh khiến người ghê tởm này nữa, nhưng con mèo tò mò không để cho nàng làm thế.“Nhị sư huynh, huynh mau nói cho ta đi, van cầu huynh đó, đừng có khiến người ta ăn mất ngon.”“Đi tính tiền đi, tính tiền xong ta sẽ nói cho muội biết.”Tiêu Y nhìn Nhị sư huynh, khó mà tin nổi, mới mấy hôm trước huynh còn thắng bao nhiêu linh thạch thế mà còn muốn ta mời khách sao?Có ai làm sư huynh như huynh sao?Thấy Tiêu Y thờ ơ, Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: “Muội có muốn biết nguyên nhân Chưởng môn tìm ta không?”“Muốn biết thì đi tính tiền đi, đừng có ở đây trừng mắt.”Đồ quỷ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.Rõ ràng có nhiều linh thạch thế mà còn muốn cạo lông dê của mình.Tiêu Y thở phì phò, nếu không phải vì lòng tò mò, còn lâu ta mới nghe lời huynh.Đánh cược thắng không chia cho ta lấy một tí nào, giờ còn muốn ta mời cơm, rõ ràng ta không ăn lấy một miếng nào.May mà mình có được chút thu hoạch trong bí cảnh, bằng không đúng là không có linh thạch mà tiêu.Bỗng nhiên.Tiêu Y kịp phản ứng.Chẳng lẽ Nhị sư huynh một mực không chịu nói là vì muốn ép mình đi tính tiền cho huynh ấy sao?Cảm thấy mình đoán trúng âm mưu của Lữ Thiếu Khanh.Tiêu Y ngửa mặt lên trời thở dài, khóc không ra nước mắt.Nhị sư huynh thật sự quá giảo hoạt, mình bị huynh ấy nắm đến sít sao.Lúc này, Phương Hiểu làm lão bản tiến đến.Nàng biết Tiêu Y đang chuẩn bị đi trả tiền.Phương Hiểu tỏ ý bảo không cần. Dù sao lần này Lữ Thiếu Khanh cũng không ăn quá nhiều, thuận tay bán một nhân tình cũng không đáng là bao, bèn nói: “Không cần, coi như ta mời đi.”Sau khi ra khỏi bí cảnh, lần nữa thấy được thực lực của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu càng kiên định muốn kết giao với Lữ Thiếu Khanh cho thật tốt.Mời ăn mấy bữa cơm thôi, nàng còn gánh vác được.Nhưng đúng như Lữ Thiếu Khanh nói lúc trước, không muốn chiếm quá nhiều lợi ích, tránh đến lúc dây dưa không rõ.Hắn vẫn kiên trì muốn Tiêu Y tính tiền.Sau khi tính tiền Tiêu Y gần như muốn bay nhào đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.“Nhị sư huynh, bây giờ huynh có thể nói cho ta biết được chưa?”Thấy ánh mắt vội vàng của Tiêu y, Lữ Thiếu Khanh không tiếp tục chọc nàng nữa.Nếu mình không nói, sợ nha đầu này sẽ nổ tung mất.Lữ Thiếu Khanh nói chuyện Chưởng môn giao cho mình ra.Tiêu Y nghe xong, theo thói quen lại trợn tròn hai mắt.Chưởng môn tin tưởng Nhị sư huynh thế sao?Ông không sợ Nhị sư huynh lười biếng sao?Chưởng môn chưa từng bị Nhị sư huynh hố sao?Tiêu Y nghĩ mãi mà không rõ được.Nàng tin tưởng hẳn là Chưởng môn hiểu Nhị sư huynh, vậy vì sao còn giao nhiệm vụ này cho Nhị sư huynh?Mà càng kỳ quái hơn là không ngờ Nhị sư huynh lại đồng ý.Tiêu Y gãi đầu, cảm giác rất hoang mang.Ba người Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu nghe xong cũng hơi giật mình.Với ba người, đây không phải một nhiệm vụ nhẹ nhàng.Các thế lực lớn nhỏ tới đây là vì tham gia đại điển của Lăng Tiêu Phái.Nhưng người thực tình đến chúc mừng lại chẳng có mấy ai, phần lớn là mang theo ghen ghét mà đến.Bọn họ cấp tốc hy vọng đại điển lần này của Lăng Tiêu Phái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị mất mặt.Như hiện tại họ nhằm vào đệ tử Lăng Tiêu Phái cũng là vì như thế.Tóm lại, là không muốn thấy Lăng Tiêu Phái tốt.Nói theo cách khác, hiện tại Lăng Tiêu Phái là mục tiêu tấn công chung, có thể khiến cho Lăng Tiêu Phái mất mặt, các thế lực này đều vui lòng đi làm.Mà liên thủ lại bắt nạt đệ tử Lăng Tiêu Phái chính là biện pháp an toàn lại hữu hiệu.Lữ Thiếu Khanh nhận lấy chuyện này, nói cách khác, là hắn muốn dẫn đệ tử Lăng Tiêu Phái đi đối phó với các thế lực lớn nhỏ.Mà chuyện này cũng không dễ làm. Dù thực lực của Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn nữa cũng không thể là đối thủ của nhiều người như thế một lúc.Cuối cùng Hạ Ngữ đã biết vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn dùng đến nhân tình của nàng.Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng suy đoán: “Lữ sư đệ muốn ta hỗ trợ sao?”Quả nhiên là một nữ nhân thông minh, Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Không sai.”Biện Nhu Nhu không vui: “Sư tỷ ta ra tay cũng không thể giúp ngươi ngăn cản tất cả được.”Không sai, dù Hạ Ngữ là đại đệ tử Song Nguyệt Cốc, được xưng là người đứng thứ ba trong thế hệ trẻ tuổi tại Tề Châu.Cảnh giới của nàng là Kết Đan tầng tám, dù thực lực có cao cỡ nào đi nữa cũng chỉ là Kết Đan kỳ.Dù nàng có làm bằng sắt nàng có thể đối phó được mười người, trăm người, nhưng tuyệt đối không thể đối phó được với một ngàn đối thủ.Mà người của các thế lực lớn nhỏ tại thành Lăng Tiêu chắc chắn không chỉ có một ngàn người.Dù là cao thủ Kết Đan kỳ, đối mặt với xa luân chiến cũng phải mệt sấp người.“Ngươi để sư tỷ ta ra tay chính là hại nàng.”Mặc dù Biện Nhu Nhu nói tạm thời không dám trêu chọc vào Lữ Thiếu Khanh nhưng không có nghĩa là sẽ không lên tiếng vì sư tỷ của mình.Thậm chí nàng còn muốn đề nghị sư tỷ mình đừng tham gia vào chuyện này.Đây là chuyện của Lăng Tiêu Phái, không liên quan đến Song Nguyệt Cốc các nàng.Đến khi đó, nói không chừng Hạ Ngữ sẽ bị những người khác ghi hận, thậm chí còn liên lụy đến môn phái.Hạ Ngữ liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, chắc hẳn Lữ sư đệ đã nghĩ tới vấn đề này.Nàng không định từ chối.“Lữ sư đệ, nếu ngươi cần ta ra tay, ta sẽ cố gắng hết thức.”“Nhưng ta không dám hứa chắc chuyện gì.”Thiên hạ lớn như thế, ngọa hổ tàng long, nàng cũng không dám nói mình là vô địch nơi Tề Châu này.Chí ít là trước mắt cái tên ngọa hổ tàng long Lữ Thiếu Khanh kia.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã có sẵn kế hoạch, nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, yên tâm đi, sẽ không để tỷ phải đối phó với quá nhiều người đâu.Hạ Ngữ ngây ngẩn cả người, mấy người Tiêu Y cũng ngơ ngác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận