Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 807 - Đến đây, ai còn muốn hù dọa ta?



Chương 807: Đến đây, ai còn muốn hù dọa ta?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Không thể!"Câu trả lời như đinh đóng cột, khiến Miêu Hồng Tuấn nhất thời nghẹn lời.Trong lòng có cảm giác đây không phải là một người dễ giao tiếp.Nhìn đệ đệ mình bị khống chế, ông ta cũng đau lòng không thôi.Tuy rằng đệ đệ này gần đây không hề nghe lời, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của mình, không thể ngồi yên mặc kệ.Hơn nữa trạng thái Miêu Kinh Tuyên cũng không tốt lắm.Người bình thường đều có thể cảm nhận được khí tức ông ta đang không ngừng yếu bớt.Nếu cứ tiếp tục như vậy, thương tổn sẽ càng lúc càng lớn.Có người quát to một tiếng, lớn tiếng uy hiếp: "Tiểu tử, đừng thấy người ta cho thể diện mà không cần, thả người ra cho ta!""Bốp!"Lại một cái tát tát vào mặt Miêu Kinh Tuyên.Lữ Thiếu Khanh run rẩy, giống như bị dọa: "Ngươi, ngươi đang uy hiếp ta sao? Ta rất sợ đấy!"Sau khi nói xong, lại tát thêm hai cái.Thanh âm bốp bốp làm răng nanh tộc nhân Miêu gia đều sắp bị nghiến nát.Miêu Hồng Tuấn biến sắc, cái tên này đang cố ý sao?Ông ta càng chắc chắn với suy nghĩ tên này là một tên khó chơi.Trong lòng ông ta cũng có sát ý, nhưng đệ đệ của mình là con tin trong tay người khác, ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Huống chi, ánh mắt ông ta lại rơi vào trên người Kế Ngôn, tràn ngập kiêng kỵ thật sâu.Đây cũng là một tên khó chơi, đánh không lại.Ông ta hít sâu một hơi, chỉ có thể áp dụng thái độ ôn hòa: "Tiểu hữu, có chuyện gì thì từ từ nói.""Đúng, đúng." Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: "Nên nói chuyện đàng hoàng, không nên động một chút là dọa người, người khác chỉ cần lớn tiếng một chút, ta đều sẽ sợ."Bộ dạng này của ngươi làm gì có chút sợ hãi nào?Lữ Thiếu Khanh khen ngợi Miêu Hồng Tuấn một phen: "Ngươi không tệ, thân là gia chủ, biết đánh đánh giết giết không tốt, đúng là vẫn tốt hơn nhiều so với những tên không có đầu óc khác."Trong lòng Miêu Hồng Tuấn thầm nghĩ, nếu ta có đầy đủ thực lực, ta sẽ là người đầu tiên đánh chết ngươi."Tiểu hữu, có thể thả đệ đệ ta ra trước rồi nói chuyện sau được không?""Có thể." Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Cho ta một cái giá hợp lý đi..."Hợp, giá cả hợp lý?Miêu Hoành Tuấn ngây ngẩn cả người, đây là có ý gì?Miêu Hoành Tuấn có chút không rõ: “Tiểu hữu, lời này của ngươi là có ý gì?”“Đưa linh thạch cho ta, lấy linh thạch đến đổi hắn trở về, không hiểu sao?” Lữ Thiếu Khanh kì quái, vừa nãy khen ngợi ngươi bị phí lời rồi à?Hiểu ra rồi.Đông đảo người nhà họ Miêu giận dữ, đây là doạ dẫm sao?Là một trong ba nhà của Tam Võ thành, từ bao giờ có người dám dọa dẫm Miêu gia như vậy rồi?Muốn chết!Tộc nhân Miêu gia xung quanh nhao nhao giận dữ.Hận không thể lập tức chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Người đến nơi này đều là trung thượng tầng Miêu gia, chưa bao giờ bọn hắn phải chịu ấm ức như vậy.Có tộc nhân Miêu gia không kìm được, hung tợn nói: ‘Tiểu tử, ngươi đang tìm chết đấy!”“Mau thả người ra, nếu không...”“Chát!” Lại một cái bạt tai đánh lên mặt Miêu Kinh Tuyên, khiến tộc nhân Miêu gia trong nháy mắt không nói nên lời.Lữ Thiếu Khanh run rẩy: “Đừng dọa dẫm ta, dọa ta, ta sợ hãi lắm.”“Chát!”Lại đánh cho một bạt tai.Mặt Miêu Kinh Tuyên đã sưng lên như đầu heo, cả người bị đánh đến mức xây xẩm mặt mày, chút ý thức còn sót lại khiến lão nghiến chặt miệng mình không để phát ra tiếng rên, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của lão.“Dừng, dừng tay.” Miêu Hoành Tuấn vội vàng kêu lên: “Có gì từ từ nói chuyện.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào những người khác nói: “Tiếp đi, còn ai muốn hù dọa ta nữa không?”“Ai dọa ta, ta tát hắn.”“Nói.” Miêu Hoành Tuấn không còn cách nào khác, giờ phải cứu đệ đệ mình về trước rồi hẵng nói: Lữ Thiếu Khanh chỉ vào những người khác nói: ““Một trăm vạn ngại ít, một ngàn vạn không chê nhiều, ngươi tự xem đi.” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Miêu gia uy phong lớn như vậy nhất định có rất nhiều linh thạch.”Đây là một con sư tử mồm lớn.Cho dù là Miêu gia muốn lập tức lấy ra một trăm vạn viên linh thạch cũng khó khăn.Chẳng lẽ trong nhà không cần dùng đến linh thạch sao?Hơn nữa, nghe ngữ khí của Lữ Thiếu Khanh thì hình như một trăm vạn vẫn chưa đủ.Các tộc nhân Miêu gia khác bị tức chết: “Ngươi...”“Ê, ê...” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào người kia, giơ tay trái lên, dọa cho người kia lập tức ngậm miệng.Bên này Miêu Á phiền muộn ghê gớm, thậm chí có mấy phần hối hận.Quả nhiên là dẫn sói vào nhà sao?Nàng ta không thể nào ngờ được rằng sự tình lại biến thành như thế này.Nhị thúc mình cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng bốn kết quả lại bị Lữ Thiếu Khanh dễ dàng khống chế.Cục diện hiện tại nếu cứ tiếp tục chắc chắn với Miêu gia của nàng ta mà nói, không phải là một chuyện tốt.Nàng ta cắn răng, đứng ra, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính công tử, có thể thả Nhị thúc ta không?”Miêu Á chỉ thử xem, không ôm hi vọng lớn bao nhiêu.Nhưng ngoài dự liệu là, Lữ Thiếu Khanh lập tức đồng ý.“Có thể, riêng Miêu Á tiểu thư thì nhất định phải nể tình rồi.”“Uầy, đem về đi.” Hắn vung tay lên, Miêu Kinh Tuyên bị quăng ra, Miêu Hoành Tuấn vội vàng đón lấy đệ đệ mình.Miêu Kinh Tuyên khôi phục hành động, lão lập tức gầm thét, như một con gấu đen bị thương: “Đáng, đáng chết. Ta phải giết ngươi.”“Đến đây!” Lữ Thiếu Khanh không sợ hãi chút nào, ngược lại hung ác nói: “Ngươi dám đến, ta lập tức phế bỏ ngươi.”Miêu Hoành Tuấn vội vàng kéo đệ đệ mình lại: “Không được kích động.”Sau đó ông ta nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Hai vị công tử đường xa đến đây, mọi người đã hiểu lầm nhau, ta sẽ bồi tội hai vị công tử sau.”Sau đó ông ta phân phó Miêu Á: “Tiểu Á, dẫn hai vị công tử đi tìm nơi nghỉ ngơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận