Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1035. Thánh chủ xuất hiện, cò kè mặc cả (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThôi Thanh và các Nguyên Anh của Thôi gia càng hận không thể lập tức lao lên cắn chết Lữ Thiếu Khanh.Ngươi chịu thiệt một chút ấy à?Lời này chỉ có Nhân tộc vô sỉ hèn hạ mới nói ra được thôi.Lần này Thánh chủ lại im lặng, có vẻ cũng bị mấy lời vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh dọa cho phát sợ.Một lúc lâu sau, giọng nói của Thánh chủ lại vang lên: “Đánh với Kiếm Ngũ một trận, nếu không, chết!”Lần này, dù là Tiêu Y cũng có thể nhận ra được trong giọng nói của Thánh chủ mang theo sự phẫn nộ.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục kêu to: “Ta không muốn bắt nạt lão nhân gia, ta kính già yêu trẻ.”“Ầm ầm!”Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, phía xa xa, một ngọn núi cao cả trăm mét đã biến mất chỉ trong chớp mắt.Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: “Ta muốn liên thủ với sư huynh, lão quá mạnh, ta đánh không lại được!”Phụt!Có người bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận cho nôn ra máu.Kiếm Ngũ hét lớn: “Nhân tộc ti tiện, ngươi thì tính là cái gì? Ngươi cũng xứng nói với Thánh chủ như thế à?”Nhưng lần này trên bầu trời chỉ vọng xuống một tiếng: “Được!”Sắc mặt Kiếm Ngũ cứng đờ.Đàm Linh ôm đầu. Điên rồi, điên rồi.Tên hỗn đản kia điên thật rồi.Lại dám cò kè mặc cả với Thánh chủ, mà còn thành công nữa?Rốt cuộc thế giới này là sao?Rốt cuộc tên hỗn đản kia có lai lịch gì?Đàm Linh nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra nguyên nhân.Nàng ta liếc mắt sang bên cạnh, Thì Liêu cũng hệt như mình.Ôm đầu, kinh ngạc không thể hiểu rnooir.Chuyện vừa xảy ra đã đả kích Thì Liêu rất mạnh.“Đàm Linh đại nhân, cái này… cái này… chuyện gì xảy ra vậy?”Thì Liêu nhìn Đàm Linh, tâm can sắp hỏng mất rồi.Sao hoàn toàn khác với suy đoán của ta vậy?Đàm Linh cũng cười khổ lắc đầu. “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”Chỉ có Thánh chủ mới biết rốt cuộc là tại sao.Sự sùng bái trong ánh mắt Thì Cơ gần như hóa thành thực chất rồi.Quá lợi hại. Trên đời này chỉ có Lữ Thiếu Khanh đại nhân lợi hại được tới như vậy.Mộc Vĩnh phía xa xa không có sợ hãi thán phục mà đang lo lắng thật sâu.Hắn ta nhìn lên trời, thấp giọng nói: “Rốt cuộc ngươi đang mưu đồ cái gì?”Trong mắt Mộc Vĩnh, bầu trời xám xịt trong mây dường như biến thành màu đen, “Sắp đổi trời sao?”Kiếm Ngũ ngẩng đầu nhìn lên trời, trên khuôn mặt khô cằn thêm vài phần tang thương.Thánh chủ không phải giả chứ?Rõ ràng Nhân tộc cò kè mặc cả, Thánh chủ ngài có thân phận gì?Cò kè mặc cả với hắn thì thôi đi, cuối cùng còn đồng ý để hắn ép giá?Nếu ngài đồng ý thì nói sớm ra luôn đi, làm hại ta bị vả mặt.Trong tim Kiếm Ngũ bỗng sinh ra một cỗ oán khí, nhưng cỗ oán khí này lập tức chuyển mục tiêu.Tất cả đều tại tên Nhân tộc ti tiện kia.Kiếm Ngũ cầm kiếm tiến lên chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Thả bọn Kiếm Nhất ra, nếu không…”Chát!Kiếm Nhất lại bị tát một cái.Lữ Thiếu Khanh vẫn nói câu kia: “Đừng dọa ta!”Khí thế của Kiếm Ngũ trì trệ, lão lại ngẩng đầu nhìn trời.Thánh chủ, ngài nhìn thấy chưa?Nhân tộc này vẫn phách lối như thế, ngài mặc kệ sao?Kiếm Lan thét lên: “Ngươi… cái tên hỗn đản, ngươi không sợ Thánh chủ sao?”“Thánh chủ bảo ta thả người, đương nhiên ta phải thả.” Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt: “Nhưng trước khi thả người, ta không hy vọng có ai làm ta sợ.”Kiếm Lan còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, lòng nàng ta lạnh ngắt, theo bản năng rụt cổ lại.Trong hai mắt Lữ Thiếu Khanh không chứa sợi ý cười nào, mà lạnh như băng, tựa như chỉ một khắc sau sẽ giết cả hai tỷ đệ họ vậy.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằn Kiếm Nhất và Kiếm Lan.Kế hoạch tốt như thế mà lại bị tên Thánh chủ kia làm rối loạn.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh tràn ngập sát ý, hắn hận không thể vọt lên đỉnh Thánh sơn chặt Thánh chủ thành mười khúc tám đoạn, rồi cướp sạch sẽ tất cả nhà kho của lão ta.Tiếc là, thực lực vẫn còn quá yếu.Thánh chủ đã ra mặt, hiện tại hắn cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào.Lúc này hắn chỉ có thể đánh với Kiếm Ngũ một trận theo ý Thánh chủ.Kiếm Ngũ rất mạnh, là Nguyên Anh tầng chín, so ra tương đương với Thôi Chương Uyển, chứ không phải hàng rởm như Thôi Chương Minh.Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể liều mạng.Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh sâu hun hút, tràn ngập sát khí.Sát khí nồng đậm khiến cho Kiếm Nhất và Kiếm Lan sợ hãi.Cỗ sát khí này khiến cho bọn họ hiểu được Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ trong tưởng tượng của mình nhiều.Lữ Thiếu Khanh giơ tay lên, Kiếm Lan bị dọa sút nữa hét toáng lên, tưởng hắn muốn giết mình.Nhưng Lữ Thiếu Khanh chỉ giải trừ mấy đạo cấm chế trên người hai người này, khôi phục hành động cho hai tỷ đệ bọn họ.“Cút đi!”Kiếm Nhất và Kiếm Lan không nói nhảm vội vàng rời đi.Kiếm Nhất quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, định để lại vài câu dọa dẫm.Lữ Thiếu Khanh chỉ hắn ta, đe dọa: “Ngươi thử phách lối một chút xem nào?”Trong lòng nổi giận nhưng thân thể Kiếm Nhất lại rất thành thật tăng thêm tốc độ.Được người của Kiếm gia bảo vệ, Kiếm Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng phát hiện ánh mắt quan tâm thương hại của người trong Kiếm gia, lửa giận trong lòng hắn ta lại càng cháy mạnh.Sắc mặt hắn ta hết sức khó coi, nỗi nhục nhã như vô số con kiến cắn nuốt nội tâm hắn ta.Hắn ta cúi đầu, nội tâm phẫn nộ, sát ý và oãn hận hỗn tạp trộn với nhau khiến cho toàn thân hắn ta như tảng băng vạn năm tỏa ra khí lạnh nồng đậm.Tộc nhân bên người cũng lùi lại theo thói quen, không dám tới gần.Càng không ai dám nói gì.Không ai dám an ủi gì, ai dám nói sẽ chỉ châm mồi cho lửa giận của Kiếm Nhất. Hết chương 1035.

Bạn cần đăng nhập để bình luận