Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2025

Chương 2025Chương 2025
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khó giải!
Một chiêu này của Xương Thần thật khó giải, ai đi ào cũng sẽ bị thôn phệ.
Doanh Kỳ hét lớn: “Chẳng lẽ không thể làm gì sao?” “Chẳng lẽ cứ như vậy mà trơ mắt nhìn sư huynh của ngươi bị Xương Thần nuốt chứng sao?”
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Doanh Kỳ rất lo lắng, nếu không phải thương thế của nàng ta quá nặng, còn bị Lữ Thiếu Khanh ngăn cản, chắc chắn nàng ta sẽ là người đầu tiên ra tay. “Biện pháp chính là ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại là tốt nhất.”
Ta giết!
Doanh Kỳ tức giận đến mức miệng cũng biến về hình mỏ chim, muốn mổ chết Lữ Thiếu Khanh.
Đột nhiên có người kinh hãi hô lên: “Các ngươi xem đi, không ngờ hắn ta còn dám nhắm mắt lại.”
Các thú xem lại thì thấy đúng là Kế Ngôn đã nhắm mắt lại, lại lần nữa khiến bọn họ kinh hãi.
“Không thể nào. Hắn ta tưởng đối thủ là Mặc Họa sao?” “Nhắm mắt lại là có biện pháp rồi à?”
“Hắn là muốn từ bỏ rồi, ôi chao.”
“Xong đời, lần này không ai có thể cứu được hắn ta.” Trong tiếng hô lo lắng của các thú, thân thể của Kế Ngôn không ngừng bị hút về phía Xương Thần, khoảng cách với Xương Thần càng ngày càng gần. Càng gân Xương Thần, tốc độ Kế Ngôn bị hút lại càng nhanh hơn.
Nhưng Kế Ngôn vẫn không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhắm mắt lại, hoành Vô Khâu kiếm chặn ngang trước mặt mình.
“Hắn ta... không phải chết ngất rồi chứ?”
Có người không nhịn được mà suy đoán như vậy.
Quá mức khác thường. “Xong đời! Hắn ta đã từ bỏ phản kháng.” Doanh Kỳ thở phì phò nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh: “Đã như vậy rồi, ngươi còn không định làm chút gì sao?”
“Ngươi cứ như vậy mà trơ mắt nhìn hắn ta bị Xương Thần thôn phệ sao?”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, rất khinh thường nói: “Ngươi không để ý ta đng làm gì sao?”
“Làm gì?”
Khkong chỉ Doanh Kỳ tò mò, ngay cả mấy thú Bạch Thước cũng tò mò. Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn cản ở đây, bọn họ có thấy hắn làm gì đâu.
Lữ Thiếu Khanh quay lại, chỉ vào ánh mắt của mình: “Ta đang tích tụ cảm xúc, chờ lát nữa hắn ta chết ta muốn khóc là khóc được ngay, còn nhỏ được mấy giọt nước mắt nữa.”
“Phải để cho sư phụ nhìn thấy sự đau lòng của ta, nếu không ta sẽ không làm được Đại sư huynh.”
Mẹ nó chứ!
Đông đảo Yêu thú, bao gồm cả Bạch Thước đều muốn nổ tung.
Cái tên gia hỏa hỗn đản này. Sư phụ hắn thu hắn vào cửa khi không tỉnh táo vẫn ngơ ngác à?
Thậm chí Liễu Xích còn không nhịn được mà âm thầm cảm thán, đến bây giờ Thiầu Thừa huynh còn chưa trục xuất hắn khỏi sư môn quả nhiên tính tình thật tốt.
Bạch Thước ôm trán, không nhịn được mà nói: “Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Nói chuyện đàng hoàng, tiền bối ngươi có ý gì?” Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái hỏi: “Bản thân ta tính tình ôn hòa, nói chuyện vần luôn nhẹ nhàng dịu dàng, vô cùng ôn nhu, nam đạo như thế này mà không tính là nói chuyện đàng hoàng sao?”
Không biết xấu hổi
Bạch Thước cắn răng nói: “Chẳng lẽ ngươi không lo cho hắn ta chút nào sao?”
“Lo lắng có làm được gì? Tự xem ổi là được.”
“Dù sao thì trông coi đám đồ ăn các ngươi cũng là giúp một tảy rồi.” Nói chuyện thật sự rất đáng ghét.
Cái mồm của nhân loại đều đáng ghét vậy sao?
Doanh Kỳ thở phì phò rống lên: “Ngươi cứ đứng đây trơ mắt ra nhìn sao?”
“Đúng, chỉ xem thôi.”
“Ha ha” Vương Mâu không nhịn được mà cười lạnh nói: “Cứ nhìn như vậy thôi à? Nhỡ xảy ra vấn đề gì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Ngươi muốn lên sao?” Lữ Thiếu Khanh lách ra nói với Vương Mâu: “Tới đi, lão miêu nhà ngươi đi cứu sư huynh ta đi, van cầu ngươi.”
Vương Mâu rất muốn cắn cho Lữ Thiếu Khanh một cái, cho hắn biết răng nanh của mình lợi hại cỡ nào.
Lão miêu?
Chưa từng thấy lão hổ đúng không?
Giờ xông lên chẳng những không làm được gì mà còn rất dễ rơi vào tình cảnh giống như Kế Ngôn.
Cho nên Vương Mâu chỉ thở phì phì nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh chứ không xông lên. Nguyên Bá cười lạnh nói: “Cứ xem đi, chờ lất nữa sư huynh ngươi không còn, ta xem ngươi khóc thế nào.”
Doanh Kỳ không nhìn nổi nữa, vừa định sải bước ra định lên hỗ trợ.
“Này này, cái đồ quạ đen nhà ngươi muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lại cản nàng ta lại: “Thật thà đợi đi đừng có làm phiền thâm.”
“Đáng chết, rốt cuộc ngươi ở phe nào?” Mắt ưng sắc bén gầm lên như một con diều hâu nổi giận. “Sao ngươi lại nhận định huynh ấy sẽ thua?” Lữ Thiếu Khanh rất bất đắc dĩ, đám cầm thú này không có đầu óc sao?
Ta là sư đệ còn không vội, ngươi gấp cái gì?
“Ngây thơ, đã đến vậy rồi chẳng lẽ ngươi còn nghĩ sư huynh của mình làm được?” Nhưng nàng ta còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên các thú cảm thấy gì đó, cùng nhau quay đầu lại nhìn phía xa xa. Phía xa xa, một mảnh thế giới đã thay đổi đến mức vặn vẹo, hư ảo, năng lượng bị Xương Thần thôn phệ, lúc nào cũng có thể sẽ bị sụp đổ chôn vùi. Kế Ngôn chỉ còn cách Xương Thần có vài dặm, phía xa, mọi người nhìn lại, Kế Ngôn đã đến trước mặt Xương Thần, chỉ thiếu một tí thôi sẽ vào trong miệng nó.
Xung quanh Xương Thần không ngừng có ánh sáng năng lượng bị hút vào, Xương Thần như một cái vòng xoáy sâu hun hút nuốt chứng tất cả.
Bất kể cái gì, càng gần Xương Thần càng bị hút nhanh. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi thú, khi còn cách Xương Thần một chút xíu, Kế Ngôn dừng lại.
Hắn ta lẳng lặng đứng sừng sững cách Xương Thần mấy dặm, không nhúc nhích, năng lượng xung quanh gào thét thổi qua.
“Hắn ta... hắn ta làm sao vậy?” Thấy cảnh này, các thú đầu trợn tròn hai mắt, cực kỳ khó hiểu.
Sóng năng lượng đáng sợ vừa rồi là cái gì vậy?
Nó chỉ chợt lóe lên, thậm chí không ít thú còn nghi ngờ có phải mình vưa bỏ lỡ cái gì không. “Vừa rồi các ngươi có cảm ứng được không?”
“Có cảm ứng, nhưng hiện giờ không cảm ứng được nữa.” “Không phải là Xương Thần sao?”
“Xương Thần muốn công khai tử hình hắn ta sao?”
Các thú còn đang bàn luận âm ÿ, một làn sóng năng lượng lại lan rộng.
Âm ầm!
Sóng năng lượng vô hình rung lên ầm ầm giữa không trung, lấy Kế Ngôn làm trung tâm, lan rộng ra tứ phía.
Một cỗ khí tức sắc bén tràn ngập, tất cả các thú đầu cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ cảm thấy dường như mình đã lọt vào một thế giới của kiếm, vô số thanh kiếm tản mát ra khí tức sắc bén cắt đứt thiên địa, hủy diệt tất cả. Choeng choeng.
Rất nhiều thú hoảng sợ phát hiên, bầ mặt của đá tảng, cây cối đầu xuất hiện những dấu vết rất nhỏ bé mắt thường khó mà thấy được.
Như bị vô số nhát kiếm sắc bén cắt qua.
“Nhìn kìa!” Có thú lần nữa hô to.
Chỉ thấy tốc độ cắn nuốt của Xương Thần đã chậm lại, tất cả ánh sáng đầu chuyển động chậm lại thậm chí còn dừng lại.
Vào lúc này, Kế Ngôn cũng mở mắt, tựa như Kiếm Thần thức tỉnh, kiếm ý lại lần nữa bộc phát, trở nên điên cuồng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận