Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 337 - Dám vu khống ta? Có phải muốn chết hay không?



Chương 337: Dám vu khống ta? Có phải muốn chết hay không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMuốn nói Lữ Thiếu Khanh không biết cái gì, Kha Hồng không tin.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh đã nói như vậy, tiếp tục truy vấn, sẽ hoàn toàn ngược lại.Chỉ cần tiểu tử này không bị đoạt xác, không phản bội sư môn là được.Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội chạy tới hỏi Kế Ngôn: "Có thể cho ta xem Nguyên Anh của huynh không?"Kế Ngôn cảnh giác: "Đệ muốn làm gì?"Đương nhiên là muốn xem Nguyên Anh của huynh và ta có giống nhau hay không thôi.Ta giết chết ý thức tà ác kia, nhưng Nguyên Anh của ta vẫn đen như vậy, không trắng lại được.Lữ Thiếu Khanh thở dài trong lòng, đáng tiếc nguyên nhân thật sự không thể nói ra.Hắn nói với Kế Ngôn: "Bảo huynh cho ta xem thì cho ta xem đi, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy."Kế Ngôn có ngu mới để ý tới Lữ Thiếu Khanh, hắn ta quả quyết từ chối thỉnh cầu vô lý này của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thất vọng đồng thời nhân tiện khinh bỉ Kế Ngôn: "Quỷ keo kiệt."Tiêu Sấm bỗng nhiên hô to lần nữa: "Mau nhìn, khe nứt dường như đang khép lại.""Cái gì?"Ánh mắt mọi người lại rơi vào khe nứt.Đúng như Tiêu Sấm nói, khe nứt đang chậm rãi khép lại.Hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát, khe nứt mấy trăm dặm đã thu nhỏ lại mấy chục dặm, mà vẫn không ngừng thu nhỏ lại.Từ xa nhìn lại, khe nứt giống như bị người dùng tẩy không ngừng tẩy xung quanh, phạm vi không ngừng thu nhỏ lại.Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cái này lại vượt qua tưởng tượng của bọn họ.Rất nhanh, hơn một canh giờ trôi qua, khe nứt mấy trăm dặm đã hoàn toàn biến mất, bầu trời khôi phục bộ dáng ban đầu.Tuy rằng vẫn là bầu trời âm u, u ám, nhưng bầu trời như vậy trong mắt Kha Hồng lại vui vẻ thoải mái như vậy.Hơn ngàn năm qua, phiền toái quấy nhiễu Lăng Tiêu Phái đã biến mất, Cuối cùng Lăng Tiêu Phái cũng không cần phải tiếp tục tiêu hao nhân lực tài nguyên ở trên chuyện này nữa.Dây thừng quấn ở trên cổ Lăng Tiêu Phái cuối cùng cũng bị chặt đứt, không cần lo lắng sẽ siết chặt cổ Lăng Tiêu Phái, giết chết Lăng Tiêu Phái vào một ngày nào đó.Nhớ tới những đệ tử môn phái, đồng môn đã hy sinh kia, còn cả sư huynh biến mất đã lâu. Cho dù ở cảnh giới Hóa Thần, đạo tâm đã sớm không thể phá vỡ, Kha Hồng kiên cố như bàn thạch cũng không nhịn được đỏ mắt.Hy sinh quá nhiều, hy sinh quá lớn.Đệ tử vì cứu viện đồng môn, không tiếc tự nổ; rơi vào vòng vây, không cách nào chạy trốn, vì không liên lụy đồng môn, sư huynh đệ cam nguyện đồng quy vu tận với quái vật. Vì phá hủy khe nứt, trưởng bối nguyện ý thiêu đốt tu vi tự nổ.Giọng nói diện mạo của bọn họ dường như đều đồng thời hiện ra trước mặt ông cụ, xẹt qua trước mắt ông cụ, tình cảnh lừng lẫy ngày xưa lại hiện lên.Kha Hồng đang đắm chìm trong hồi ức ngày xưa, bỗng nhiên một giọng nói vang lên."Tổ sư, người đang khóc sao? Không đến mức đó chứ." Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt Kha Hồng, kinh ngạc đánh giá ông cụ: "Thân là tổ sư, lúc này khóc lên, cũng quá yếu đuối đi."Kha Hồng vừa thẹn vừa giận, linh lực vừa chuyển, lập tức khôi phục bình thường.Tức giận nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì? Dám vu khống ta? Có phải muốn chết hay không?"Khóc ở trước mặt tiểu bối, đánh chết cũng không thể thừa nhận.Kha Hồng hung thần ác sát, mặt mũi đầy sát khí trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh."Tiểu tử hỗn đản, dám phá hư thanh danh của ta?"Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc sờ sờ đầu: "Không có sao?"Hắn đi hỏi Kế Ngôn: "Huynh thấy không? Tổ sư vừa rồi là đang khóc đúng không, ánh mắt đều đỏ."Sau đó còn quay về phía sư phụ, chưởng môn để xác nhận."Chưởng môn, sư phụ, sư bá, các ngươi đều thấy đúng không, mắt tổ sư thật sự là hồng hồng, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa đã khóc lên."Cho dù là đúng, đám người Ngu Sưởng, Thiều Thừa nào dám nói.Đây chính là tổ sư a, bọn họ cũng không có gan chê cười Kha Hồng.Kế Ngôn không đồng ý với Lữ Thiếu Khanh."Tình cảnh này, cảm khái một phen, không phải rất bình thường sao? Nhưng mà tổ sư đa sầu đa cảm như thế, ta cũng không ngờ tới.""Đúng không, ta đã nói tổ sư khóc rồi mà." Lữ Thiếu Khanh có vẻ rất cao hứng.Có thể nhìn thấy tổ sư khóc, đây chính là cảnh tượng khó có được.Sau đó hắn theo thói quen khinh bỉ Kế Ngôn: "Huynh giả bộ là người văn hóa làm gì, khóc liền khóc, còn dùng cái gì mà đa sầu đa cảm để hình dung. Khoe khoang khay mực trong bụng cho ai xem?"Lữ Thiếu Khanh cao hứng phấn chấn, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt tổ sư Kha Hồng.Hắn thậm chí còn lấy ra đá lưu niệm, hưng phấn quơ quơ: "Nào, chụp một tấm đi, lưu lại kỷ niệm."Hắn vừa dứt lời, đá lưu ảnh trong tay oanh một tiếng, trở thành bột phấn."A?"Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, tiếp theo cảm nhận được sát khí, vừa ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Kha Hồng đáng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh."Còn muốn lưu niệm, có phải rất vui vẻ hay không?""Tổ sư..." Lữ Thiếu Khanh phản ứng kịp, chuyện hơi lớn rồi."Ngươi đi chết cho ta!"Kha Hồng hoàn toàn không nhịn được.Khe nứt trên trời biến mất, tảng đá lớn đè nặng Lăng Tiêu Phái ngàn năm biến mất, đây là một chuyện vui đáng chúc mừng.Vậy thì ăn mừng bằng cách đánh tiểu hỗn đản này một trận đi."Bốp bốp bốp!"Sau một trận đánh đau đớn, Lữ Thiếu Khanh ghé vào phi kiếm của hắn, sống không còn gì luyến tiếc, mông già bị sưng lên rồi.Lần này tổ sư ra tay càng ác hơn, hắn không cách nào xuống đất đi lại, chỉ có thể dùng phi kiếm thay đi bộ.Sau khi đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, trong lòng Kha Hồng vô cùng thoải mái.Ngu Sưởng và Tiêu Sấm bên cạnh cũng thấy trong lòng thoải mái, vui mừng không thôi.Tên tiểu tử hỗn đản này, cuối cùng cũng có một người khác có thể trị được hắn.Lữ Thiếu Khanh cũng gục xuống phi kiếm, thì thào tự nói: "Nhưng mà ta thấy tổ sư đỏ mắt mà. Đa sầu đa cảm, vào lúc này khóc một chút cũng không có gì nha, nam nhân thật sự, cảm xúc thật thì có cái gì phải xấu hổ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận