Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 277 - Một kiếm rơi xuống biến mất



Chương 277: Một kiếm rơi xuống biến mấtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn trở về, phát hiện được khí tức của Lữ Thiếu Khanh.Liếc sang Tuyên Vân Tâm một cái hắn ta lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.Nhịn không được, hắn ta nhíu mày ghét bỏ chê bai: “Thế mà không đánh lại nàng ta?”“Huynh biết cái gì?” Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu: “Bà nương này rất giảo hoạt, không hung ác một chút, ta sợ sẽ chết trước huynh đấy.”Kế Ngôn không nhịn được mà nhìn Tuyên Vân Tâm thêm vài lần.Có thể được Lữ Thiếu Khanh đánh giá như vậy, thậm chí còn chấp nhận kéo thân thể bị thương khiến cho đối phương cũng phải lưỡng bại câu thương, trong trí nhớ của Kế Ngôn, Tuyên Vân Tâm là người đầu tiên.Kế Ngôn nhìn Tuyên Vân Tâm từ trên xuống dưới, ý đồ muốn nhìn ra được Tuyên Vân Tâm có gì đặc biệt.“Điểm Tinh Phái.” Kế Ngôn gật đầu, dâng lên vài phần hứng thú, hỏi: “Người lúc trước đệ nói đến chính là nàng ta hả?”Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: “Không sai. Cho huynh làm lão bà, có thích không?”Kế Ngôn không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Hiện tại đệ đang bị thương, ta đánh đệ lại cang dễ.”Tuyên Vân Tâm cực kỳ hận, tức giận nói: “Bớt ở đây sỉ nhục người khác đi. Muốn chém giết róc thịt tùy các ngươi.”Kế Ngôn đang ở ngay trước mắt, trí kế gấp trăm lần cũng không làm nên chuyện gì.Trừ phi Chưởng môn Điểm Tinh Phái đích thân đến đây, nếu không sẽ không ai có thể cứu được nàng ta.Kế Ngôn nhìn Tuyên Vân Tâm, lại nhìn Lữ Thiếu Khanh.Sắc mặt không có cảm xúc gì, không biết hắn ta đang nghĩ gì.Lữ Thiếu Khanh lườm hắn ta một cái: “Nhìn cái gì vậy? Làm thịt nàng ta đi!”“Huynh không muốn nàng ta làm ấm giường cho huynh thì giết nàng ta đi!”Kế Ngôn từ chối: “Ta không ra tay với kẻ yếu.”Thực lực của Tuyên Vân Tâm vốn đã không bằng Kế Ngôn, giờ còn bị thương đến mức này.Đây là nguyên tắc của Kế Ngôn.Tuyệt đối không ra tay với người như thế.Lời này khiến trái tim người khác đau đớn nhưng trong lòng Tuyên Vân Tâm lại dấy lên một tia hy vọng.Lữ Thiếu Khanh mắng ầm lên: “Hỗn đản. Huynh là sư huynh không đạt tiêu chuẩn nhất trên đời, huynh có biết không hả?”“Nàng ta bắt nạt sư đệ huynh, huynh không trừng trị nàng ta trả thù cho sư đệ à?”Kế Ngôn tự động loại bỏ mấy lời nói nhảm này của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta nói: “Lần này ta tới giúp ngươi giải quyết Nguyên Anh kia là đủ.”“Đầy đủ cái rắm!” Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng lại: “Đúng rồi, nhẫn trữ vật của lão gia hỏa kia đâu?”“Không có.” Kế Ngôn biết tính cách sư đệ mình, nhịn không được mà cười cười.Lữ Thiếu Khanh rất ngạc nhiên, trong lòng có dự cảm không tốt. “Cái gì gọi là không có?”“Ông ta không ngăn được kiếm của ta, một kiếm chém xuống, ông ta tan nát luôn, bao gồm cả nhẫn trữ vật của ngươi.”Kế Ngôn hời hợt miêu tả một chút.“Mẹ nhà nó chứ!” Lữ Thiếu Khanh kích động không ngừng run rẩy, muốn đứng dậy: “Ta liều mạng với huynh!”Ta dễ dàng sao?Kiếm chút linh thạch dễ dàng sao?Cổ Liệt bị Ô Mục phá hoại, huynh lại phá hoại đồ của Ô Mục.Chơi ta à!Tuyên Vân Tâm nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh kích động như thế thì nhịn không được mà kinh ngạc.Thậm chí nàng còn có ảo giác dường như Ô Mục mới là đồng đội của Lữ Thiếu Khanh.Kích động như thể muốn đồng quy vu tận với Kế Ngôn vì báo thù cho Ô Mục vậy.Tuyên Vân Tâm tò mò nhìn hai sư huynh đệ này.Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy hai sư huynh đệ có quan hệ như thế đấy.Nàng ta quyết định trầm mặc không nói gì, xem trước một chút.Có lẽ trong đó ta có cơ hội chạy thoát.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh kích động như thế, Kế Ngôn không thèm nhếch cả mí mắt, nói: “Đệ nhất định phải liều mạng với ta chứ?”Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, vết thương hiện tại khiến cho hắn muốn giận cũng không phát ra được.“Huynh chờ đó cho ta. Ta không thu thập được huynh sẽ không thôi!”“Sẵn sàng phụng bồi!”Tuyên Vân Tâm ở bên cạnh nhìn, trong lòng mơ hồ suy đoán.Chắc hẳn quan hệ giữa hai người này không tốt lắm nhỉ?Nàng ta lại lên tiếng, có ý tứ thăm dò: “Các ngươi bớt ở đây giả mù sa mưa diễn trò đi, có giỏi thì cho ta một cái thống khoái!”Lữ Thiếu Khanh giục Kế Ngôn: “Nhanh lên nào. Mỹ nữ đã lên tiếng rồi, ra tay đi thôi!”Kế Ngôn không thèm nhìn vào Tuyên Vân Tâm, mà nhìn sang một bên, tỏ vẻ việc này không liên quan tới mình. “Đây là việc của ngươi, không liên quan đến ta.”Kế Ngôn có nguyên tắc của mình. Hắn ta khinh thường ra tay với người như Tuyên Vân Tâm.“Tên hỗn đản nhà huynh, gọi huynh đến có tác dụng gì chứ?”Lữ Thiếu Khanh vẫn hùng hùng hổ hổ như hung thần ác sát.Theo như Tuyên Vân Tâm thấy, hai người này không giống như sư huynh đệ mà giống một đôi cừu nhân oan gia hơn.Tuyên Vân Tâm nhìn thái độ của Lữ Thiếu Khanh đối với Kế Ngôn, thậm chí trong lòng nàng ta còn cảm thấy nếu không phải Lữ Thiếu Khanh bị thương chắc chắn sẽ ra tay với Kế Ngôn.Điều này khiến cho Tuyên Vân Tâm càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chỉ là huynh đệ ngoài mặt.Quan hệ giữa hai người cũng không tính là tốt.Đây là cơ hội của ta sao?Trong lòng Tuyên Vân Tâm kích động vô cùng.Không có ai muốn chết, nếu như có thể, đương nhiên nàng ta hy vọng có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình.Hít sâu một hơi.Cầu sống từ chỗ chết đi.Mặc dù biết hy vọng không lớn, nhưng làm gì cũng phải thử một lần.“Kế Ngôn công tử.” Bỗng nhiên giọng nói của Tuyên Vân Tâm ngọt giòn hơn, mềm mại một cách bất ngờ.Tuyên Vân Tâm bị mắng là yêu nữ đương nhiên có lý do.Chỉ thấy hai má Tuyên Vân Tâm ửng hồng lên, mị nhãn như tơ, toàn thân mểm mại vũ mị tản mát ra một loại lực hấp dẫn trí mạng.Nếu là nam nhân bình thường, thấy Tuyên Vân Tâm thế này coi như đầu hàng tại chỗ.Biểu lộ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, thậm chí cả ánh mắt đều giống nhau, vô cùng thanh minh, bình tĩnh nhìn Tuyên Vân Tâm.Cả hai đều không bị Tuyên Vân Tâm mê hoặc.Kế Ngôn nhìn Tuyên Vân Tâm mà khiến nàng ta cảm giác như bị một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào người, khiến cho nội tâm nàng ứa ra hàn khí.“Ngươi muốn nói gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận