Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 391 - Da mặt còn dày hơn so với tường thành (tt)



Chương 391: Da mặt còn dày hơn so với tường thành (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Dũng kinh hãi, vội vàng ngăn cản: "Không được làm bậy."Ông ta sao, làm gia chủ thật khó.Nhưng mà người của hệ Tiêu Uân không nghe theo lời của Tiêu Dũng, sau khi nhận được mệnh lệnh, quyết đoán ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Trong phút chốc, từng đợt dao động linh lực hội tụ, đỏ, vàng, trắng..., muôn màu muôn vẻ đủ loại công kích, gào thét lao về phía Lữ Thiếu Khanh, giống như pháo hoa nở rộ, xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng nguy hiểm mười phần.Nhìn thấy công kích bên mình sắc bén như thế, Tiêu Uân lộ ra nụ cười dữ tợn, đắc ý: "Xem ngươi chết như thế nào!"Đối mặt với những công kích này, biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh không có nửa điểm biến hóa, không lùi mà tiến lên, tiến lên một bước, vung tay lên.Linh lực bàng bạc càng mạnh gào thét mà ra, Lữ Thiếu Khanh giống như núi lửa bộc phát, khí tức làm người chấn động cả hồn phách.Linh lực phát ra từ trên người hắn giống như nham thạch phun ra, công kích của người Tiêu gia tộc trong nháy mắt bị phá hủy.Dao động cường đại hung hăng va chạm vào người Tiêu gia dám ra tay với hắn."Phụt!"Người Tiêu gia tộc nhao nhao như bị sét đánh, miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài."A!"Người Tiêu gia kêu thảm thiết liên tục, nhưng nhiều hơn là trực tiếp ngất đi.Một chiêu vung tay đánh bại hơn mười người Tiêu gia, trong đó không ngoài hai cao thủ Kết Đan.Lần này tất cả mọi người không dám lộn xộn.Mạnh như vậy sao?Bị nhiều người vây công như vậy, cho dù là cường giả cảnh giới Kết Đan cũng không thể dễ dàng như vậy.Rốt cuộc hắn có thực lực gì vậy?Tô Uẩn Ngọc cũng kinh ngạc, kéo nữ nhi, thấp giọng hỏi: "Tiểu Y, nhị sư huynh của con có thực lực gì?"Trong lòng Tô Uẩn Ngọc có một suy đoán, nhưng không thể tin được, quá dọa người. Đại sư huynh của nữ nhi mình là cảnh giới Nguyên Anh, Nhị sư huynh cũng là cảnh giới Nguyên Anh sao? Nữ nhi của mình có vận cứt chó gì mới có thể có sư huynh như vậy.Tiêu Y nhìn thấy người của Tiêu gia bị đánh bay, chẳng những không tức giận, trong lòng ngược lại vui vẻ vô cùng.Đều là người của hệ Tiêu Uân, bình thường đi theo Tiêu Uân chuyên môn đối nghịch với phụ thân nàng, hôm nay đụng phải cái đinh cứng là Nhị sư huynh.Mặt Lữ Thiếu Khanh không chút thay đổi, khí tức không có nửa phần biến hóa, giống như vừa rồi thật sự chỉ vẫy tay một cái mà thôi.Lữ Thiếu Khanh như vậy dọa sợ những người khác của Tiêu gia, không ai dám lên tiếng.Hắn đưa tay bắt Tiêu Uân, Tiêu Uân giống như bị một bàn tay lớn nắm lấy.Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát ý của Lữ Thiếu Khanh, sát ý lạnh thấu xương khiến mọi người không rét mà run.Ở trước mặt sát ý này, Tiêu Dũng cũng nhịn không được mà tê cả da đầu.Ngay khi mọi người cho rằng Lữ Thiếu Khanh muốn giết Tiêu Uân, phía sau núi Tiêu gia truyền đến một đợt khí tức cường đại, nhiếp hồn đoạt phách.Khí tức cường đại mà khủng bố khiến sắc mặt người Tiêu gia trắng bệch, sau đó đều mừng rỡ."Đại trưởng lão!""Là Đại trưởng lão!""Đại trưởng lão xuất quan, thật tốt quá!""Chúng ta được cứu rồi!"Người của Tiêu gia, đặc biệt là tộc nhân của hệ Tiêu Uân lại càng lệ nóng doanh tròngm chỗ dựa vững chắc đến rồi."Đại trưởng lão đến, hắn chết chắc rồi.""Không sai, cho dù hắn là đệ tử Lăng Tiêu Phái, hắn cũng chết chắc rồi.""Ha ha, tiểu tử, ngươi chờ chết đi!"Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dừng lại trên người Tiêu gia đang kêu gào với hắn.Người Tiêu gia kia phụt một tiếng, miệng phun máu tươi, giống như bị người dùng búa lớn đập một cái, nặng nề bay ra ngoài."Tiểu hữu, xong rồi!"Trên bầu trời, truyền đến thanh âm tang thương, tiếp theo một lão nhân xuất hiện ở trên bầu trời.Lão nhân đầu đầy tóc bạc, tung bay theo gió ở trong bóng đêm, giống như một lão thần tiên du hí nhân gian.Đại trưởng lão Tiêu gia, Tiêu Tự Minh, Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng 5, cuối cùng cũng tới rồi sao?Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tiêu Tự Minh."Ầm ầm!"Trong bầu trời đêm, đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn, dọa tất cả mọi người nhảy dựng.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không có biến hóa, càng hiểu rõ thực lực của Tiêu Tự Minh.Thực lực Nguyên Anh trung kỳ mạnh hơn hắn rất nhiều. Một chọi một, chỉ dựa vào thực lực cảnh giới, hắn không phải là đối thủ.Mà sắc mặt Tiêu Tự Minh không hề lạnh nhạt, mà là thêm vài phần ngưng trọng.Tuổi còn trẻ mà thực lực lại cường hãn như thế, nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi.Ở trước mặt lão, chút thực lực này còn chưa đủ tư cách kiêu ngạo.Tiêu Tự Minh đứng ở trên trời, từ trên cao nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh, tự tin ngạo nghễ: "Tiểu hữu, buông tay đi, đừng nháo quá khó coi. Nơi này là Tiêu gia, không phải Lăng Tiêu Phái ngươi.""Lão già giả vờ cool." Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói thầm một tiếng.Hắn hoàn toàn không có hảo cảm với Tiêu Tự Minh, bắt nạt phụ thân sư muội mình, không phải là đang bắt nạt sư muội của mình sao?"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Tự Minh nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia tức giận, tiểu tử rất vô lễ.Thật sự cho rằng ngươi là người Lăng Tiêu Phái, ta không dám giết ngươi, còn không dám dạy dỗ ngươi sao?Lữ Thiếu Khanh tát Tiêu Uân một cái, sau đó mới bay vọt mà lên, hắn không thích ngẩng đầu nói chuyện, quá mệt mỏi.Hắn triệu hồi phi kiếm, ngồi xếp bằng trên Mặc Quân kiếm, để cho mình thoải mái một chút, mới chậm rãi nói: "Ta nói này, đã già như vậy thì đừng học người trẻ tuổi giả bộ cool ngầu nữa. Có xấu hổ không vậy?"Hai câu đơn giản làm cho Tiêu Tự Minh cảm thấy huyết áp của mình tăng lên, trong lòng bình tĩnh cũng bắt đầu tức giận."Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Lăng Tiêu Phái mà ta không dám ra tay với ngươi."Trong lời nói bình tĩnh của Tiêu Tự Minh đã mang theo tức giận, thậm chí là sát ý.Lão là Nguyên Anh, có người dám mạo phạm lão, không giết thì sau này để mặt mũi ở đâu? Hơn nữa còn dám tát nhi tử của lão một cái ngay trước mặt lão, đáng chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận