Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 430 - Thương Chính Sơ, hiện (tt)



Chương 430: Thương Chính Sơ, hiện (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhìn Lữ Thiếu Khanh, Thương Chính Sơ cũng sinh ra sát tâm nồng đậm, người này nhất định phải chết.Kế Ngôn có thiên phú đáng sợ, nhưng Kế Ngôn không có lòng dạ đáng sợ như Lữ Thiếu Khanh.Hạ sát cơ trong lòng xuống, Thương Chính Sơ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh sư điệt, thả hắn ta đi."Nụ cười chân thành, thái độ hòa ái, giống như lão gia gia nhà bên.Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: "Lão gia hỏa, bớt giả vờ đi. Người Quy Nguyên Các các ngươi ghê tởm như vậy sao?"Rõ ràng tràn đầy sát ý, lại còn giả mù sa mưa, giống như người trong nhà.Thương Chính Sơ xuất hiện ở chỗ này, không có khả năng sẽ bỏ qua cho hắn, Lữ Thiếu Khanh lười lá mặt lá trái với ông ta, chửi ầm Thương Chính Sơ.Tiêu Y ở trên thuyền nhìn, trong lòng thầm nói, dường như Nhị sư huynh rất ghét lão già này, gặp phải kẻ địch, bình thường rất ít khi trực tiếp chửi ầm lên.Thương Chính Sơ là một người đặc biệt.Sắc mặt Thương Chính Sơ bắt đầu âm trầm, bị một tiểu bối mắng như vậy, sát ý trong lòng càng thêm nồng đậm.Ông ta nhìn Tra Lương Tuấn bị Lữ Thiếu Khanh khống chế, chậm rãi mở miệng, giọng điệu không thể nghi ngờ: "Buông hắn ta ra."Tra Lương Tuấn cũng vội vàng nói: "Mau thả ta ra. Bằng không ta sẽ khiến ngươi hối hận.""Ha ha..." Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, thần thức cường đại mãnh liệt mà ra, Tra Lương Tuấn kêu thảm thiết, hai mắt trắng bệch, thức hải bị Lữ Thiếu Khanh công phá trước tiên, ý thức bị hung hăng xóa bỏ, khí tức đoạn tuyệt.Lấy nhẫn trữ vật của Tra Lương Tuấn xuống, sau đó vung lên, thi thể Tra Lương Tuấn bay về phía Thương Chính Sơ: "Cho ngươi này."Sau khi Tiêu Y nhìn thấy, thở dài, tên hỗn đản kia quả nhiên là đầu óc có bệnh, dám uy hiếp Nhị sư huynh, muốn chết.Thương Chính Sơ không nghĩ Lữ Thiếu Khanh sẽ giết Tra Lương Tuấn ở trước mặt ông ta, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.Cuối cùng nhịn không được mà nội tâm phẫn nộ, rít gào, giống như một con chó hoang bị chọc giận: "Ngươi đang muốn chết!"Hơi thở cả người cuồng bạo, vỗ một chưởng vào Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh phóng lên cao, một kiếm cắt ngang bầu trời, dễ dàng hóa giải công kích của Thương Chính Sơ.Nhìn Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt mình, sát ý Thương Chính Sơ càng thêm nồng đậm, nghĩ đến Thôi sư đệ cũng có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Trong giọng nói của Thương Chính Sơ không có bất kỳ bi thương nào, chỉ có sát ý nồng đậm.Sát ý của Lữ Thiếu Khanh đối với Thương Chính Sơ cũng nồng đậm: "Ngươi đi xuống dưới đó với hắn ta đi."Nói xong, hắn ra tay trước.Ly Hỏa Kiếm Quyết, thức thứ hai.Thiên Tinh Hỏa!Vô số đốm lửa nhỏ hội tụ, bao phủ Thương Chính Sơ.Tiêu Y ở xa xa nhìn thấy một màn như vậy, lại nói thầm: "Nhị sư huynh đúng thực là tràn đầy sát ý đối với lão già Thương Chính Sơ này, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước ông ta bắt nạt Đại sư huynh sao? Nhưng mà lão già Thương Chính Sơ này là Nguyên Anh trung kỳ, Nhị sư huynh còn có thể đánh được sao?"Vô số ngọn lửa hội tụ, kiếm quang bay múa, kiếm ý khủng bố kích động.Nhưng mà, chỉ nghe lão hừ lạnh một tiếng, Thương Chính Sơ bình yên vô sự bước ra từ trong ngọn lửa, trở tay chém một kiếm với Lữ Thiếu Khanh, máu tươi của Lữ Thiếu Khanh văng ra, bay ngược.Lữ Thiếu Khanh giống như một quả đạn pháo, mang theo đầy trời huyết vụ nặng nề đập vào một ngọn núi.Thấy Lữ Thiếu Khanh không chịu nổi một kích như thế, tâm tình Thương Chính Sơ tốt lên, thoải mái không ít.Dám kiêu ngạo ở trước mặt ta sao? Cũng không nhìn xem ta là ai?Lúc ta còn trẻ còn kiêu ngạo, ngươi còn chưa cất tiếng đâu.Lữ Thiếu Khanh nằm trong một cái hố sâu trong núi, trên mặt có vẻ đau khổ, cũng có vẻ buồn bực.Thương Chính Sơ không hổ là Nguyên Anh trung kỳ, cao hơn hắn bốn cảnh giới nhỏ, thực lực kinh người.Hơn nữa vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đấu với Thôi Luân, tiêu hao rất lớn, một chiêu đã bị Thương Chính Sơ đánh bay là chuyện rất bình thường.Haiz, xem ra chỉ có thể dùng nó thôi.Lữ Thiếu Khanh giãy dụa bò ra từ trong núi, chậm rãi bay lên bầu trời."Ha ha!"Nhận thấy trạng thái của Lữ Thiếu Khanh, Thương Chính Sơ cũng không vội phát động tấn công, ông ta còn có vài lời muốn hỏi, hỏi rõ ràng rồi lại tiễn hắn lên đường sau.Thương Chính Sơ rất hài lòng với trạng thái hiện tại của Lữ Thiếu Khanh.Đúng là đồ không biết sống chết, dám kiêu ngạo ở trước mặt ông ta."Tiểu tử, cho ngươi biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Đừng tưởng rằng ngươi bước vào Nguyên Anh, ngươi liền vô địch khắp thiên hạ."Lữ Thiếu Khanh ngồi trên Mặc Quân kiếm, mắng Thương Chính Sơ: "Lão gia hỏa, dùng cảnh giới bắt nạt người thì tính là gì? Cùng cảnh giới, ta giết ngươi như giết gà."Miệng vẫn thối như vậy sao?Thương Chính Sơ hừ lạnh một tiếng, một đợt khí tức cường đại đánh úp lại, Lữ Thiếu Khanh hết sức ngăn cản, vẫn phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, nhìn thấy mà giật mình.Ánh mắt Thương Chính Sơ không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn lạnh như băng, âm ngoan: "Cháu ta Thương Lăng đi đến thành Thiên Phỉ một chuyến, có phải ngươi giết hắn hay không?"Thành Thiên Phỉ, gần như nằm trên một đường thẳng với Phương gia.Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở chỗ này, tính toán thời gian, Thương Chính Sơ rất khó không hoài nghi chuyện của thành Thiên Phỉ không liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không lập tức trả lời vấn đề này, mà hỏi lại Thương Chính Sơ: "Ngươi có thể nói cho ta biết một vấn đề được không? Vì sao gần đây Quy Nguyên Các các ngươi lại nhảy nhót lợi hại như vậy? Đầu óc chưởng môn các ngươi xảy ra vấn đề sao?"Lữ Thiếu Khanh rất tò mò đối với vấn đề này, hắn muốn biết chưởng môn Quy Nguyên Các có phải bị người ta cắm sừng hay không? Gần đây có rất nhiều hành động lạ.Thương Chính Sơ nhìn Lữ Thiếu Khanh, im lặng, giống như một con hồ ly giảo hoạt đang suy nghĩ được mất.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, bổ sung một câu: "Ngươi trả lời ta vấn đề này, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện tôn tử ngươi."Thương Chính Sơ nghe vậy, một lát sau, ông ta lạnh lùng cười: "Cũng được, để ngươi chết rõ ràng một chút.""Cũng không có gì, bởi vì Kế Ngôn thôi, thiên phú của Kế Ngôn thật đáng sợ, một khi để Kế Ngôn hoàn toàn trưởng thành, tương lai Quy Nguyên Các chúng ta không có cơ hội, thậm chí sẽ trở thành lệ thuộc vào Lăng Tiêu Phái, bị các ngươi thôn tính, cơ nghiệp của tổ tông hoàn toàn bị chôn vùi ở trên tay chúng ta. Cho nên..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận