Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 690 -



Chương 690:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn một kiếm liền diệt sát sáu tên tu sĩ Kết Đan kỳ, dọa cho kẻ địch ở trong tối sợ bỏ trốn.Ba bóng đen còn lại nhanh chóng trốn đi, bóng dáng liên tục chớp lóe, chỉ vài hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt của Kế Ngôn.Kế Ngôn không có truy sát, hắn ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã bị người ta phục kích.Thậm chí Kế Ngôn còn không kìm được tự nói một câu: “May các ngươi gặp được ta, nếu như gặp phải sư đệ ta...”Nếu Lữ Thiếu Khanh bị đánh lén ở đây thì nơi này sẽ không ai chạy thoát được.Ngay cả con chuột đi ngang qua cũng sẽ bị Lữ Thiếu Khanh tiêu diệt.Kế Ngôn tiến lên nhìn thoáng qua mấy kẻ địch đều dáng người khôi ngô cao lớn, làn da thô ráp, hơi khác với người Thập Tam Châu.Trong lòng Kế Ngôn đã khẳng định bảy tám phần.Hắn ta đã tới thế giới ma tộc.Chẳng trách hoàn cảnh sống thế nơi này ác liệt hơn không ít.Ma tộc bị trục xuất đã ở tại thế giới này.Sau khi Kế Ngôn biết được thế giới mình đang ở thì không những không uể oải và kinh hoảng ngược lại còn vui mừng, đấu chí trở nên dâng trào.Đi vào thế giới ma tộc không phải là điều mà hắn muốn sao?Ta muốn xem xem cao thủ ma tộc như thế nào.Kế Ngôn kêu một tiếng chạy tới nhặt được một thanh đoản đao vung vẩy với tiểu viên hầu: “Đi, chúng ta đi chăm sóc cao thủ ma tộc.”Thậm chí Kế Ngôn không cần dụng thần cũng biết mình nên đi theo hướng nào.Phía trước mặt hắn ta, cách mấy chục dặm khói đen lượn lờ phóng lên tận trời, sát phạt chi khí thẳng lên tầng mây.Kế Ngôn mang theo tiểu viên hầu đi thẳng về phía đó.Ở phía xa, một bộ lạc đang bị chiến hỏa tứ ngược.Mấy trăm tên người áo đen đang tiến công người trong bộ lạc tại bộ lạc.Người áo đen sắc mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí, công kích của bọn hắn lăng lệ, tàn nhẫn.Trong bộ lạc có người phản kháng, nhưng dưới công kích của người áo đen, tử thương thảm trọng, tiếng kêu rên liên hồi, kêu rên không ngừng.Người ngã xuống sẽ bị cắt lấy đầu lập tức, thi thể bị vứt bỏ như rác rưởi.Còn ở cổng bộ lạc, bốn người áo đen cao to nâng một thanh niên, người này thân mặc cẩm y màu tím, nửa nằm, lộ ra tư thế nhàn nhã tự đắc.Nếu không phải bộ lạc trước mắt bốn phía lửa cháy, tiếng kêu rên thê thảm vang lên tứ phía chắc chắn mọi người sẽ tưởng thanh niên này là công tử phú gia nào đó tới đây du ngoạn.Người thanh niên không hề có cảm xúc gì trước tiếng kêu thảm thiết của bộ lạc, có người áo đen lần lượt cầm từ bên trong ra lần lượt từng cái đầu người, chất đống trên mảnh đất trống.Đầu bị xếp chồng có của già, của trẻ, có đủ loại cảm xúc phẫn nộ, oán hận, sợ hãi.Người thanh niên nhìn độ cao của đầu lâu không ngừng chất lên, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, thưởng thức một phen, khẽ cười một tiếng: “Úc tộc hết thảy 2,692 người, cũng không biết xây lên hết toàn bộ thì có thể cao được bao nhiêu?”Sau khi nói xong, hắn ta nhìn sang nam nhân bên bên cạnh, hỏi một câu: “Nhung Đôn, ngươi cảm thấy sẽ cao bao nhiêu?”Người đứng bên cạnh cơ thể to lớn hơn cả những người xung quanh, cao gần ba mét, trông có vẻ cao hơn người thanh niên được nâng một khoảng lớn.Hắn ta mặt không biểu cảm, toàn thân tản ra khí tức hung hãn, với câu hỏi của người thanh niên, hắn ta không trực tiếp trả lời mà lạnh lùng nói: “Khố Giới, nếu thả một người Úc tộc nào chạy đi, tất cả mọi người trong Khố gia các ngươi hãy cầm đầu đến Thánh địa mà thỉnh tội.”Nhắc đến Thánh địa, trên mặt thanh niên Khố Giới lộ ra tia kính sợ.Nhưng hắn ta rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn bộ lạc trước mắt, tự tin nói: “Bọn hắn chạy không thoát.”“Người của ta đã bao vây toàn bộ nơi này, bọn hắn chắp cánh khó thoát. Đối với bọn hắn mà nói, cơ hội tốt nhất là chạy đến khu rừng Long Lạc kết nối với Đóa Thần sơn mạch, mặc dù bọn hắn chạy đến đi cũng không sống nổi, nhưng ta không có ý định cho bọn hắn cơ hội như vậy. Nơi đó cũng có người của ta mai phục, hơn nữa...”Khố Giới nói với nham nhân được xưng là Nhung Đôn: “Có hai Nguyên Anh kỳ chúng ta tọa trấn ở đây, Úc tộc đã không có cao thủ Nguyên Anh kỳ có thể gây ra được sóng gió gì chứ? Nếu thế này mà còn để bọn hắn chạy trốn, Khố Giới ta và cả người Khố gia cũng không cần đầu nữa.”Khố Giới tràn đầy tự tin, tràn đầy tự tin vào thắng lợi của mình và người của mình, cảm thấy lần này ổn đến mức không thể ổn hơn.Nhưng bên này Khố Giới vừa định kiếp tục thưởng thức tháp đầu lâu trước mặt một phen thì sắc mặt hắn ta biến đổi, tiếp đến ba bóng đen từ phía sau chạy tới, đi thẳng đến trước mặt hắn ta, quỳ trước mặt hắn ta.Sắc mặt Khố Giới trầm xuống: “Các ngươi trở về làm gì? Không phải ta bảo tiểu đội mười người các ngươi canh giữ ở rừng rậm Long Lạc sao? Đội trưởng các ngươi đâu?”Khí tức Khố Giới lạnh đi, ngữ khí băng giá khiến trong lòng ba thủ hạ Kết Đan kỳ lạnh run.Ba người vội vàng kể lại chuyện bọn hắn gặp phải.“Có người từ rừng rậm Long Lạc đi ra sao?”“Một kiếm giết đội trưởng Kết Đan kỳ tầng chín?”“Một kiếm giết tiến công do sáu người các ngươi liên thủ?”Mỗi một câu nói của Khố Giới, sắc mặt hắn ta liền âm trầm một phần, sát ý tăng vọt một phần, nói xong lời cuối cùng, cơn giận của hắn ta đã đạt đến đỉnh điểm, sát ý cũng đạt tới đỉnh điểm.“Các ngươi tưởng ta dễ bị lừa lắm à?”Khố Giới phẫn nộ đưa tay chộp ba người bọn hắn, ba người như bị bàn tay vô hình tóm lấy, bị chậm rãi nhấc lên.Ba người liều mạng giãy dụa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, muốn cầu xin tha thứ, lại bị bóp chặt, không cách nào phát ra âm thanh gì.Khố Giới tóm lấy ba người, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, tay phải vồ một cái, cơ thể ba người trong nháy mắt bị vồ nát như khí cầu, hóa thành huyết nhục đầy trời, chỉ để lại ba đầu lâu trên mặt mang sự sợ hãi, kinh hoàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận