Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1185: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồi

Chương 1185: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồiChương 1185: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồi
Tiêu Y nhìn thấy Lận Vũ bị đè đánh, trên người chồng chất vết thương, trường bào trên người đã thấm đỏ máu tươi.
Nàng một lần nữa nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, hi vọng Lữ Thiếu Khanh xuất thủ.
Nhìn dáng vẻ này của Lận Vũ sẽ không chèo chống được bao lâu nữa.
Một khi thất thủ sẽ biến thành đồ ăn của quái vật, bị hút không còn một mảnh.
Hơn nữa nhìn hai đóng trên người quái vật Tế tư kia nàng đã thấy ghét, nhất định phải chém nó thành muôn mảnh.
"Nhìn ta làm gì?" Lữ Thiếu Khanh chú ý tới ánh mắt của Tiêu Y: "Chớ xen vào việc của người khác."
"Sức của chúng ta quá yếu, không thể trêu vào đối phương."
"Thế nhưng mà, lão gia gia nhìn rất đáng thương.' Tiêu Y có mấy phần không đành lòng, Lận Vũ trong lòng nàng là một người tốt.
Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ra tay chắc chắn có thể cứu được Lận Vũ.
"Đáng thương là cũng do lão tự tìm." Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh vẫn lạnh lùng: "Biết rõ nơi này có kẻ địch là quái vật có thể sánh vai với lão lão còn đần độn dẫn người tới. Tới mà cũng chẳng chuẩn bị chút hậu thủ, chết cũng đáng đời."
"Muội muốn ra tay thì muội đi đi, muội đi giúp lão đi." Tiêu Y bĩu môi, nếu nàng có thực lực đó chắc chắn nàng ra tay rồi.
Bây giờ nàng quá yếu ớt, giờ đi lên cũng chỉ có thể làm điểm tâm cho đối phương, cải thiện chút khẩu vị của quái vật.
Chết trong tay quái vật kia có chết cũng không nhắm mắt.
Kết quả là, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Đại sư huynh mình, Kế Ngôn đang ngồi ở mũi thuyền.
Nếu như Đại sư huynh xuất thủ thì cho dù Nhị sư huynh cũng không thể nào ngăn cản.
"Nhìn cái gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh bất mãn: "Huynh ấy cũng phải ngồi ngoan ngoãn cho ta, không có mệnh lệnh của ta, cái rắm huynh ấy cũng không thể đánh."
Ôi chao, không nhận ra, Đại sư huynh bị viêm khí quản sao?
Tiêu Y chỉ biết bĩu môi nhìn xuống dưới, tình cảnh Lận Vũ càng thêm nguy hiểm.
Hơn nữa người tổ chức Thí Thần đi theo Lận Vũ cũng lần lượt xảy ra nguy hiểm.
Dù sao số người của bọn hắn đều không bằng bộ tộc Nguyên Huyên, chiến đấu lâu như vậy, bọn hắn tiêu hao rất lớn, đã rơi vào hạ phong, bị đè xuống đánh.
Cứ tiếp tục như vậy, người của tổ chức Thí Thần lần này chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt.
Trừ phi còn có viện binh.
Viện binh gì đó chắc chắn không có.
Trong lòng Lận Vũ hối hận.
Lần này sau khi nhận được tin tức nói bộ tộc Nguyên Huyên muốn phái mấy trăm người trẻ tuổi đi phụng dưỡng Tế thần, ông ta liền bắt đầu chuẩn bị cho hành động lần này.
Ông ta mang người đến đây dự định ngăn cản bọn hắn.
Cái gọi là phụng dưỡng Tế thần trên thực tế là để những người trẻ tuổi này đi chịu chết.
Những người tuổi trẻ này có thiên phú, là tương lai nhân tộc.
Cứu vớt bọn họ, tương lai nhân tộc sẽ có thêm một phần hi vọng.
Nhưng lần này sau khi tới đây, người chẳng những không cứu được, ngược lại còn góp thêm không ít người của mình.
Thiên ý trêu người!
Trong lòng Lận Vũ thở dài một tiếng. Nếu đồng bạn Nguyên Anh trung kỳ của ông ta không vẫn lạc, ông ta còn có thể nắm chắc.
Nhưng ông ta không ngờ đồng bạn của mình trong lúc khinh suất bị đánh lén, cuối cùng thành một bộ thây khô, cho nên thế cục lập tức trở nên ác liệt đến cực điểm.
Lận Vũ hét lớn một tiếng: "Rút lui!"
Ông ta muốn đi nhưng bị quấn chặt, không thể nào rút lui, chỉ có thể để cho mình người lui trước.
"Khặc khặc. .. Muốn đi?"
"Muộn rồi!"
Quái vật Tế tư tăng lực độ công kích, hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên cũng vậy.
Ba người hợp lực khiến Lận Vũ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Mắt thấy mình tình cảnh càng ngày càng không ổn, Lận Vũ cũng không che giấu.
Trong tay không ngừng xuất hiện pháp khí, món này nối tiếp món kia.
Nhưng sương mù màu đen quá mức bá đạo, nhẹ nhàng cuốn một cái, linh tính pháp khí bị hủy, trở thành thứ rác rưởi vô dụng.
Mấy kiện pháp khí còn chưa kịp phát huy tác dụng đã trở thành rác rưởi khiến Lận Vũ đau lòng cực điểm.
Cuối cùng, Lận Vũ móc sạch vốn liếng cũng không thể thay đổi thế cục, không cam lòng lấy ra một món đồ trong tay ông ta.
Một món đồ hình vuông, cổ xưa, lớn chừng bàn tay.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, nói thầm: "Đánh không lại, cầm cục gạch ra ném à?”
Không hề có chút khí tức đặc biệt, bộ dạng cũng không hề sáng chói, bình thường, thật sự nó giống như Lữ Thiếu Khanh đã nói, chỉ như một cục gạch bình thường.
Cục gạch được Lận Vũ câm trong tay phát huy ra hiệu quả không tầm thường.
Lận Vũ nhân lúc có một người không sẵn sàng đã nện mạnh cục gạch lên người hắn ta.
Người kia hét thảm một tiếng, nửa người hóa thành huyết vụ đầy trời.
Uy lực cường đại như vậy làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Lữ Thiếu Khanh bên này cũng thế.
Tiêu Y càng hiếu kì hỏi: "Đây là cục gạch gì? Uy lực lớn đến thế?" Đối thủ là một Nguyên Anh trung kỳ, ném ra một cục gạch mất cả nửa người, nếu không nhờ tránh nhanh một chút thì chỉ e lúc này đã uống canh Mạnh Bà rồi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn làm sao biết đó là cái gì.
Thế giới này lớn như thế, có quá nhiều vật không thể biết được.
"A?" Tiêu Y chợt phát hiện cái gì, nàng chỉ vào Lận Vũ nói: "Hình như cả lão gia gia cũng bị dọa rồi. Đây không phải đồ của ông ấy sao?"
Nhìn theo hướng Tiêu Y chỉ, Lận Vũ cầm cục gạch đang ngẩn người, hình như đúng theo lời Tiêu Y nói, ông ta cũng bị đồ của mình làm giật nảy mình.
Nhưng một chút trì hoãn đó đã bị quái vật Tế tư thừa cơ tiến đến.
Sương mù màu đen như mưa to gió lớn cuốn tới, mặc dù là sương mù, lại như tồn tại thực thể phát ra tiếng rít thê lương.
Đợi đến khi Lận Vũ kịp phản ứng thì đã muộn.
Sương mù màu đen va chạm lên người Lận Vũ, như một chưởng kinh thiên đánh cho Lận Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người xẹt thành một đường vòng cung trên không trung, bị đánh mạnh đi mấy dặm, nện cho mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
Cục gạch trong tay ông ta cũng bị rời khỏi tay vào thời khắc bị đánh trúng, sương mù màu đen huyền hóa thành một bàn tay lớn cuốn nó đi.
Quái vật Tế tư cũng biết cục gạch là đồ tốt, muốn đem chiếm làm của riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận