Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 937. Không muốn chết, cút



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLúc này Kế Ngôn cũng mở to mắt, hắn ta đứng dậy, ánh mắt đảo qua một vòng.Dưới ánh trăng màu đỏ máu, bạch y của Kế Ngôn tung bay, ánh mắt như điện nhìn mọi người.Hàn phong vù vù thổi qua, đám người bất giác cảm thấy lạnh cả người.Dường như dưới ánh mắt chăm chú của Kế Ngôn, bọn hắn không có chỗ che thân.Kế Ngôn thản nhiên nói: “Không muốn chết, cút!”Giọng nói bình thản, dung nhập trong gió lạnh khiến càng nhiều người trong lòng lạnh run.Nhưng một câu nói của Kế Ngôn cũng không thể khiến cho người ta lùi bước.Mọi người cũng không bị dọa nhiều quá.Dáng vẻ này của Kế Ngôn ngược lại đã khơi dậy hung tính của một số người.Có người trong bóng tối lớn tiếng hô hào: “Mọi người không nên nói nhảm với hắn.”“Cùng tiến lên!”“Hắn đấu với Kiếm Nhất đại nhân chiến đấu chắc chắn sẽ bị thương, lúc này không giết thì chờ đến khi nào?”“Giết!”Tiếp theo lại có người ra tay.Lần này, càng nhiều người xuất thủ hơn.Chỉ trong nháy mắt, hơn mười cỗ ba động bộc phát, hơn mười người cùng nhau động thủ.Còn rất nhiều người cũng đang lặng lẽ chuẩn bị, vận sức chờ phát động.Trong chốc lát, trong không khí bộc phát ra tầng tầng ba động. Linh lực trong phạm vi ngàn dặm đều bị rút sạch.Các loại công kích phi kiếm, hỏa cầu, băng tiễn...Nhiều người xuất thủ như vậy, ba động va chạm, như biển cả tóe lên ngàn cơn sóng.Bầu trời run rẩy, đại địa băng liệt, như đến ngày tận thế.Ánh trăng màu đỏ máu rơi xuống cũng trở nên vặn vẹo.Người xuất thủ đều tung ra sát chiêu, uy lực to lớn, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ đối mặt cũng phải nhượng bộ lui binh.Tất cả công kích cùng nhau hướng về phía Kế Ngôn.Hỏa cầu nóng bỏng, nhiệt độ kinh khủng khiến không gian vặn vẹo.Băng tiễn hàn khí lẫm liệt gào thét tới, như đóng băng vạn vật.Hàn phong vù vù như lưỡi sao sắc bén, chém cắt không gian, xé rách hết thảy.Không gian chung quanh Kế Ngôn đều bị bịt kín, không còn khe hở để thoát đi.Người ra tay cười haha: “Haha, chúng ta nhiều người như vậy đồng loạt ra tay, ngươi làm thế nào để ngăn cản được đây?”“Ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi.”Những người khác cũng cười lạnh không thôi, nhìn Kế Ngôn bị bao vây, dường như bọn hắn đã nhìn thấy một cỗ thi thể rồi.Các loại pháp thuật, hào quang sáng chói phá vỡ hắc ám chiếu rọi phương viên trăm dặm như ban ngày.Đám người ở Thánh địa nhìn thấy công kích như pháo hoa bắn thì liên tục cảm thán.“Chết, chết chắc.”“Kế Ngôn đại nhân chết chắc.”“Nhiều người tấn công như vậy hắn làm sao ngăn cản đây? Ta, ta nhận ra rồi, trong đó có một đại nhân Nguyên Anh kỳ tầng hai.”“Đâu chỉ có thế, khởi xướng tiến công chí ít có hai đến ba đại nhân Nguyên Anh kỳ.”“Ôi chao, còn có rất nhiều Nguyên Anh kỳ đang dồn sức chờ tấn công, Kế Ngôn, tuổi trẻ khinh cuồng, không biết tiến biết lùi, chết chắc.”“Đúng vậy, đáng tiếc, một vị thiên tài như vậy, tự Có người thở dài, đây là thở dài vì thiên tài Thánh tộc vẫn lạc.Cũng có người vui mừng không thôi.“Haha, quá tốt rồi, đáng đời, ai bảo ngươi ngông cuồng như vậy? Bị người ta vây công rồi à?”“Đi chết đi, thật sự tưởng rằng mình đánh bại Kiếm Nhất đại nhân là vô địch rồi sao?”“Loại tình huống này, cho dù là Kiếm Nhất đại nhân đến thì cũng phải ngoan ngoãn trốn đi thôi. Hắn thì hay rồi, còn dám phách lối uy hiếp, chết cũng đáng…”“Hừm, hại ta thua mất linh thạch, đáng đời…”Kiếm Nhất nhìn thấy đám người xuất thủ, các loại công kích pháp thuật đánh ra, thanh thế to lớn, kinh thiên động địa.Hắn ta hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên hét to vài tiếng.Nếu như không có Mộc Vĩnh đứng trước mặt.Nhưng giờ hắn ta cũng không thể nào kìm được nụ cười, trong lòng đắc ý, không còn che giấu biểu cảm trên gương mặt.Hắn ta nói với Mộc Vĩnh: “Haha, bây giờ cho dù ngươi muốn rat ay thì ngươi cũng không cứu nỗi người của ngươi rồi.”Mộc Vĩnh thở dài, mọe nó, đúng là kẻ ngu ngốc.Lúc bị đánh bại đã tổn thương đến não rồi à?Mộc Vĩnh lười nói chuyện, ánh mắt của hắn ta chăm chú nhìn chằm chằm Kế Ngôn ở phía xa.Hắn ta tin Kế Ngôn tuyệt đối không phải dạng người lỗ mãng như vậy.Đối mặt với đám người đang vây công, Kế Ngôn tay cầm Vô Khâu kiếm tùy tiện đứng đấy giống như không hề có ý định ngăn cản.Màn này rơi vào trong mắt đám người khiến bọn hắn càng thêm hưng phấn.Biết mình không đủ sức ngăn cản nên từ bỏ luôn, muốn thua một cách thoải mái sao?Rất nhanh, một cơn sóng khí cường đại cuốn tới, uy áp kinh khủng giống như cả không gian sắp sụp đổ.“Ầm ầm!”Hỏa cầu lớn giống như sao băng đụng vào Địa cầu, hung hăng đụng phải Kế Ngôn, phát ra bạo tạc kịch liệt.Ánh lửa mãnh liệt ngút trời dâng lên, cả bầu trời như được thắp sáng trong nháy mắt.Tiếp đến, băng tiễn rơi xuống, nhiệt độ chợt hạ xuống giống như đưa thân vào trong băng thiên tuyết địa.Hơn mười loại công kích không ngừng rơi xuống, dị tượng xuất hiện, các loại uy áp lan tràn, tựa như muốn đánh nát hoàn toàn vùng không gian nơi Kế Ngôn đứng.Những người vây xem không thể không hoàn toàn rút lui ra sau để tránh dư ba của những công kích này.“Chết chắc!”Không ít người chuẩn bị xuất thủ cũng chậm rãi buông tay xuống, không có ý định ra tay nữa.Dưới công kích như thế này, Kế Ngôn chết chắc.Kiếm Nhất nhìn bạo tạc không ngừng trên bầu trời phía xa, màu sắc lộng lẫy, mỹ lệ xán lạn như pháo hoa.Hắn ta một lần nữa cười lên: “Dưới công kích như vậy, hài cốt có còn nữa không?”Nhưng sau khi hắn ta vừa nói ra lời này thì thấy Mộc Vĩnh gầm thét: “Ngu xuẩn, câm miệng cho ta!”Vẻ mặt Mộc Vĩnh hơi khác thường, khó coi, nhưng cũng không phải loại đau đớn khổ sở.Nhưng, trong lòng hắn ta thì lại vô cùng phẫn nộ, người của ngươi chết rồi nên muốn trút giận lên người ta à?Cùng lúc đó, bạo tạc xa xa cũng dần dần bình tĩnh trở lại.Bóng dáng Kế Ngôn biến mất không thấy đâu, giữa trời đất chỉ có hàn phong một lần nữa vù vù thổi qua. Hết chương 937.

Bạn cần đăng nhập để bình luận