Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1847

Chương 1847
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hồ Tuyết từng nói yêu thú chú trọng nhất huyết mạch, tiểu Hồng huyết mạch không thuần, địa vị rơi xuống, có người ủng hộ, có người phản đối.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong liền bảy tám phần khẳng định tiểu Hồng bị người của mình hạ động thủ.
Kẻ xấu đang chiếm cứ Phượng thành, trực tiếp đi Phượng thành, nguy hiểm rất lớn.
Chẳng bằng đi Kỳ thành, tìm hiểu một phen, đồng thời tìm hiểu sâu thêm về thêm về Yêu giới rồi tính sau.
Dù sao mệnh giản của sư phụ cũng đã ổn định lại, không còn tiếp tục tệ đi chứng tỏ sư phụ đã tạm thời an toàn.
Sau khi Tiêu Y nghe xong, miệng nhỏ há thật to, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
“Thật sao?”
“Tám chín phần mười là vậy.” Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: “Ngẫm lại đại trưởng lão nhà muội là biết.”
Tiêu Y phản bác: “Trong nhà gửi thư, cha nói với ta, đại trưởng lão hiện tại ngoan lắm.”
“Đó là vì Quy Nguyên Các bị diệt, nếu như Quy Nguyên Các diệt Lăng Tiêu Phái chúng ta, đại trưởng lão nhà muội sẽ như thế nào?”
Tiêu Y không có cách nào phản bác.
Đám người ngự không mà đi, Hồ Tuyết ở phía trước dẫn đường, mấy người Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng đi sau.
Bỏ ra hai ngày đi đường, Uyên thành thành trì có truyền tống trận mà Hồ Tuyết nói đã ở trước mặt.
Nhưng mà.
Bỗng nhiên nơi xa truyền đến mấy đạo lưu quang.
Trên mặt đất cũng truyền tới chấn động, bụi bặm cuồn cuộn cuốn lên ngập trời.
Hồ Tuyết phía trước dẫn đường kinh hãi nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy rõ bóng người trong lưu quang phía xa liền kinh hô một tiếng: “Vương Trạch?”
Nghe thấy giọng Hồ Tuyết, nam nhân tên Vương Trạch ngừng lại.
“Hồ Tuyết?”
Vương Trạch cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, không nhìn ra bản thể của hắn ta là gì.
Tuy nhiên từ lông tóc rậm rạp trên người cùng với thân thể khổng lồ, có thể suy đoán đạt được bản thể của Vương Trạch là loại thú ăn thịt cường đại như gấu, hổ.
“Chuyện gì xảy ra?” Hồ Tuyết hỏi thăm.
“Súc sinh lông lá đột nhiên đánh lén, Uyên thành đã bị bọn hắn đoạt đi.”
Hồ Tuyết biến sắc: “Uyên thành bị đoạt?”
Vương Trạch gật đầu, phẫn hận không thôi: “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, súc sinh lông lá những ngày này không biết nổi điên làm gì, chủ động khởi xướng tiến công.”
“Bọn hắn không sợ dẫn đến đại chiến thật sự sao?”
Sau đó, hắn ta nói với Hồ Tuyết: “Giờ đi Uyên thành đã không được, đi ra sau thành, chúng ta phải tập trung lực lượng đoạt lại Uyên thành.”
Sau thành là một phương hướng khác, khoảng cách có lộ trình vài ngày.
Ánh mắt Hồ Tuyết không kìm được rơi lên người Lữ Thiếu Khanh bọn họ, dường như đang hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh nên làm như thế nào?
“Đám lông lá chiếm lĩnh Uyên thành, sẽ không phá hư truyền tống trận chứ?”
“Cái này chắc là không.” Hồ Tuyết lắc đầu: “Đám súc sinh lông lá cũng cần dùng truyền tống trận. Mọi người công phạt lẫn nhau, tranh đoạt thành trì nhưng sẽ không chủ động phá hư đồ vật trong thành.”
“Vậy thì được rồi, tiếp tục đi Uyên thành.”
Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi nơi khác, tuy nói thời gian không khẩn trương, nhưng cũng không phải sẽ lãng phí như thế này.
Hồ Tuyết chần chờ một chút: “Cái này.”
“Lên đường đi, chỉ là đám lông lá, không cần lo lắng.”
Vương Trạch ở bên cạnh nghe được không vui: “Khẩu khí thật lớn, các ngươi là ai.”
Vương Trạch không phục lắm, chỉ là đám lông lá, lời này nghe thế nào cũng giống như đang chê cười đám Yêu tộc chạy trốn bọn hắn.
Là đang chê cười bọn hắn không góp sức, không có năng lực sao?
Vương Trạch đột nhiên thể hiện sự bất mãn của mình với Lữ Thiếu Khanh dọa cho Hồ Tuyết sợ gần chết.
Vãi, đại ca, ngươi muốn chết cũng không phải chết như thế.
Hồ Tuyết coi Vương Trạch như bằng hữu vội vàng nháy mắt ra hiệu với Vương Trạch, bảo hắn ta ngậm miệng, đừng nên nói bậy nói bạ.
Nhưng mà Vương Trạch vừa chật vật rút lui khỏi Uyên thành, trong lòng đang nhẫn nhịn một cơn giận.
Một tên chưa gặp đám súc sinh lông lá kia mà cũng dám ở nơi này phát ngôn bừa bãi, chỉ là đám lông lá, nghe càng giống như đang mắng mình.
Lực chú ý của Vương Trạch đang hoàn toàn đặt lên nhóm người Lữ Thiếu Khanh, không chú ý đến Hồ Tuyết đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu với hắn ta.
Trong mắt Vương Trạch, đám này tuổi còn rất trẻ, hơn nữa còn có ba đứa con nít chưa mọc lông, nhìn thế nào cũng giống như nhờ huyết mạch đặc biệt mới có thể hóa hình, không phải hóa hình bằng thực lực.
Khí tức cũng không cảm thấy mạnh bao nhiêu.
Vương Trạch nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, tròng mắt co vào, lộ ra đôi mắt hổ bản thể, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì?”
“Đám súc sinh lông lá kia có tới năm người Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín, nếu không ngươi nghĩ vì sao chúng ta rút lui?”
“Không biết rõ sự tình, bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn.”
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn là thu liễm khí tức của mình, cho dù hóa hình, trong lòng Vương Trạch vẫn khinh thường theo bản năng.
Bên này sau khi Vương Trạch dứt lời, Lữ Thiếu Khanh còn chưa mở miệng bên cạnh đã có một bóng người vọt tới.
Cẳng chân trắng mềm, lăng không bay lên đá mạnh một cước lên người Vương Trạch.
“A!”
Vương Trạch kêu thảm một tiếng, sau một khắc liền bắn ra máu tươi như một viên thiên thạch nện mạnh xuống mặt đất.
Cường độ cường đại ném cho mặt đất lún một hố sâu, còn cơ thể Vương Trạch chia năm xẻ bảy, máu me đầm đìa, nguyên anh vỡ nát từ trong thân thể hoảng hốt trốn ra.
Đám người vừa nhìn, lại là tiểu Hắc!
Tiểu Hắc xuất thủ, hiển thị rõ vẻ hung ác.
Vương Trạch chỉ còn lại một nguyên anh vỡ nát vô cùng hoảng sợ, giờ khắc này cuối cùng biết mình gây nhầm người.
Đối phương có sức mạnh cường đại khiến hắn ta căn bản không thể nào ngăn cản.
Vương Trạch hét lên một tiếng, quay người muốn trốn.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh khẽ vươn tay, giữ hắn ta lại, không đợi Vương Trạch cầu xin tha thứ, nhẹ nhàng xóa đi ý thức của nó.
“Nào, nữ nhi ngoan, đừng nóng giận.”
Lữ Thiếu Khanh biết nguyên nhân vì sao tiểu Hắc tức giận.
Bởi vì nó cũng là một động vật có lông.
Cả ngày cứ súc sinh lông lá này, súc sinh lông lá nọ, tiểu Hắc đã rất tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận