Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 325 - Quái vật Hóa Thần



Chương 325: Quái vật Hóa ThầnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong giọng nói của Kha Hồng mang theo vẻ khó tin.Tình huống lại trở nên bất thường một lần nữa.Kha Hồng thậm chí không nhớ nổi lần gần đây nhất quái vật Hóa Thần xuất hiện là khi nào.Đã rất lâu không có quái vật cấp Hóa Thần xuất hiện rồi.Thậm chí có thể nói, đồng thời xuất hiện mười con quái vật cấp Nguyên Anh, cũng đã hiếm thấy lắm rồi.Lần mười con quái vật Nguyên Anh đồng thời xuất hiện gần đây nhất là bốn năm trăm năm trước.Từ sau bốn năm trăm năm trước, động tĩnh trong khe hở càng ngày càng ít.Chỉ thi thoảng sẽ có một hai con quái vật bậc Nguyên Anh xuất hiện.Sau này, quái vật càng ngày càng ít hoạt động, thậm chí có lần Kha Hồng cảm thấy qua mấy trăm năm nữa, bọn quái vật sẽ hoàn toàn biến mất, không xuất hiện nữa.Bây giờ xem ra, ông đã quá ngây thơ rồi.Hiện tại ngay cả quái vật cấp Hóa Thần cũng đã xuất hiện rồi."Quái vật chết tiệt!"Kha Hồng giận quát một tiếng, bóng dáng biến mất tại chỗ.Mà áp lực của Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh ở bên trong đại trận còn lớn hơn.Lúc thần niệm của quái vật quét qua, cả Thiều Thừa lẫn Lữ Thiếu Khanh đều cảm thấy linh hồn của mình như đã rơi vào hắc ám.Lữ Thiếu Khanh hết sức sợ hãi, nỗi sợ hãi đáng sợ nhất từ khi hắn biết chuyện đến nay.Không phải do hắn nhát gan sợ chết, mà là áp chế về mặt địa vị.Lữ Thiếu Khanh chỉ có cảnh giới Kết Đan không thể khống chế cảm giác sợ hãi này.Đây là bản năng của sinh mệnh, Lữ Thiếu Khanh không thể khống chế được.Hắn lắp bắp: "Sư, sư phụ, mau, chạy mau..."Lúc này, Thiều Thừa cũng biết không phải đồ đệ của mình muốn lười biếng.Mà có phiền phức thật rồi.Quái vật Hóa Thần, chỉ riêng luồng thần niệm kia đã làm Thiều Thừa không thể sinh ra lòng phản kháng.Thiều Thừa có cảnh giới Nguyên Anh, đỡ hơn Lữ Thiếu Khanh rất nhiều, ông có thể đè nỗi sợ trong lòng xuống.Ông hét lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể liều chết vận chuyển.Phi kiếm dưới chân nổ ra ánh sáng chói mắt, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, tức khác biến mất tại chỗ, lao ra ngoài đại trận như một tia chớp.Những tia chớp màu đen quẩn quanh bên cạnh khe hở trên trời, thỉnh thoảng bùng lên, phát xuất ánh sáng màu đen.Ở chỗ sâu trong khe hở, ngay cả ánh sáng cũng sẽ bị bóng tối thôn phệ, bất kể là ánh sáng sáng đến mức nào cũng không thể chiếu sáng nơi này.Một cái chân màu đen chậm rãi thò ra từ trong trong bóng tối, bước ra bên ngoài khe hở.Một con quái vật hình người cả người đen thùi xuất hiện trên trời, đứng giữa trời cao.Con quái vật đó chẳng khác nào nhân loại, chỉ có điều trên trán có thêm một cặp độn giác, đôi mắt màu đỏ tươi, răng nanh sắc bén, hai tay thon dài, ngón tay bén nhọn.Lân giáp trên người nó ngay ngắn trật tự, giống như một bộ khôi giáp được khoác lên người.Sau khi nó xuất hiện, lạnh lùng nhìn Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh đang lao đi như tia chớp.Thiều Thừa bùng nổ toàn bộ thực lực, tốc độ ngự kiếm nhanh như tia chớp một loại, nhưng trong mắt quái vật, tốc độ của Thiều Thừa giống như ốc sên.Trên mặt quái vật lộ ra một nụ cười hung dữ, nó giơ tay phải lên, hung hăng quét về phía Thiều Thừa.Một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, giống như Tiên Đế chi thủ, giáng từ trên trời xuống, che lấp cả mặt trời, bao Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh trong đó.Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy không khí xung quanh họ cạn dần, hít thở rất khó khăn.Đáng sợ hơn nữa là, hai người liều mạng dùng sức, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, ngay cả tiến lên nửa bước cũng không được.Xong rồi, xong rồi.Lữ Thiếu Khanh nhìn bàn tay khổng lồ giáng từ trên trời xuống vĩ, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.Hôm nay chắc chắn là do không xem hoàng lịch trước khi ra ngoài.Sau này, có làm những chuyện thế này, nhất định phải chọn ngày hoàng đạo.Lữ Thiếu Khanh nhìn bàn tay giáng từ trên trời xuống, trong lòng hắn lo lắng, nhưng không thể làm gì được.Hắn muốn lấy mộc điêu ra, nhưng không thể làm được.Dưới bàn tay này, tất cả mọi thứ đều bị khống chế, dựa vào thực lực của Lữ Thiếu Khanh, có muốn cử động cũng không được.Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện thân thể của mình tự động bay lên.Cơ thể của hắn bay về phía trước giống như mũi tên rời cung.Hắn nhìn lại, khóe miệng sư phụ Thiều Thừa đang thấm máu tươi, ánh mắt kiên quyết.Thiều Thừa hét lớn một tiếng: "Đi mau."Mặc dù phải trả giá bằng tánh mạng của bản thân, Thiều Thừa cũng phải bảo vệ Lữ Thiếu Khanh.Thiều Thừa hét lên xong, khí tức toàn thân bùng nổ, lao về phía bàn tay khổng lồ trên trời.Nhưng mà đứng trước thực lực tuyệt đối, Thiều Thừa căn bản không làm gì được đối phương, ngược lại, bản thân ông bị đánh trúng, máu tươi bắn ra.Mẹ kiếp!Mắt Lữ Thiếu Khanh đỏ ngầu.Hai chiếc mộc điêu đồng thời xuất hiện trong tay, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời liều mạng rót linh lực vào trong đó."Lão tử liều mạng với ngươi!"Lữ Thiếu Khanh gầm lên, mộc điêu sáng lên, khí tức đáng sợ tức khắc tràn ngập.Nhưng mà ngay lúc này, một nguồn sức mạnh nhu hòa bao lấy Lữ Thiếu Khanh, ánh sáng trên mộc điêu cũng tan đi."Tiểu tử, đồ ta cho ngươi không nên dùng ở đây.""Ra ngoài đi."Giọng nói bình tĩnh của Kha Hồng vang lên...Lữ Thiếu Khanh dẫn Thiều Thừa rời khỏi đại trận, sau khi rời khỏi, Lữ Thiếu Khanh rất là bất mãn, phàn nàn với Thiều Thừa."Sư phụ, người định làm gì?""Có phải người cảm thấy việc làm của mình rất là đáng cảm động hay không? Sau này trước khi làm gì người cũng suy nghĩ cho kĩ có được hay không?""Người cho là ném ta ra ngoài, là ta sẽ an toàn hay sao?""Người cho là Hóa Thần bất tài? Người có thể đối phó được nó à.""Người có hơi sức đó, dắt con chạy trốn không được sao?"Sắc mặt Thiều Thừa trắng bệch, dưới đòn tấn công của Hóa Thần, mặc dù đó là một đòn đánh nhẹ nhàng, ông cũng bị thương nặng, gần như mất một nửa tính mạng.Nếu không phải Kha Hồng xuất hiện đúng lúc, hôm nay ngày giỗ của Thiều Thừa ông rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận