Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2059

Chương 2059Chương 2059
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Có thể!”
Ánh mắt Kế Ngôn như điện, ngữ khí kiên định.
Sự khẳng định vững vàng như vậy lại làm cho Bạch Thước sửng sốt.
Có lòng tin vào Lữ Thiếu Khanh như vậy sao?
“Thật, thật sao?”
Trong lòng Bạch Thước ngược lại không hề có bất kỳ vui vẻ gì, mà là lo lắng.
Tín nhiệm mù quáng không có tác dụng. E là vì mù quáng tin tưởng vào tên khốn kiếp kia mới nói như vậy thôi.
“Lỡ như xảy ra vấn đề thì sao?” Bạch Thước thử thăm dò nói.
Kế Ngôn nhìn nàng ta một cái: “Xảy ra vấn đề, mọi người cùng nhau chết.”
Ngữ khí bình thản, vô cùng kiên định: “Cùng lắm thì đồng quy vu tận “
Trong lòng Bạch Thước trầm xuống.
Nàng ta hiểu rõ ý của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh thua, Kế Ngôn cũng sẽ xuất thủ lần nữa.
Khi đó, chính là muốn đồng quy vu tận với Xương Thần. Bạch Thước ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Mệnh vậy!"
“Tiền bối”
“Lão tổi”
Bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, tiếp đến hơn mười bóng dáng xuất hiện. Hóa ra là nhóm người Liễu Xích, Hung Trừ gấp gáp trở vê. Đám người khí tức hết sức yếu ớt, còn Doanh An thì khí tức yếu ớt được tộc nhân dìu, dáng vẻ mật lả.
“Các ngươi không sao chứ?” Bạch Thước nhìn thấy đám người, trên mặt lộ ra nét mừng.
Đây là nhóm chiến lực đứng hàng đầu của yêu tộc.
Tuy nhiên sau khi chú ý thấy trạng thái của đám người, biểu cảm của Bạch Thước lộ tia ảm đạm.
Bạch Thước không cần hỏi cũng biết, mấy người Liễu Xích suýt nữa đã bị hút khô. Nếu như không phải Xương Thần chủ động ngừng thôn phệ, những người trước mặt này thực sự sẽ bị hút khô. Nghĩ tới đây, Bạch Thước không kìm được đem mọi người ra so sánh với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn một lượt, trong lòng lắc đầu, thở dài. Không cách nào so sánh được.
Cho dù những người này là sức chiến đấu cao nhất của yêu tộc thì bọn hắn cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn. Nói một cách khác, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có thể diệt được yêu tộc.
Nghĩ đến chỗ này, Bạch Thước cảm thấy càng thêm ưu thương.
Yêu tộc cường thịnh xuống dốc đến nước này rồi sao? “Tiền bối, Xương Thần đâu?” Hung Trừ mở miệng, tuy nhiên ánh mắt của hắn ta đã rơi vào Luân Hồi vụ màu đen ở phía xa xa.
Khi biết Lữ Thiếu Khanh cùng Xương Thần đang ở trong Luân Hồi vụ, mọi người xôn xao.
“Không phải chứ, một mình mình hắn có thể đối phó Xương Thần sao?”
“Đúng vậy, thực lực Xương Thần tăng mạnh, hắn đánh thắng được sao?”
“Ký thác hi vọng trên người hắn, có phải hơi rủi ro quá không?”
Đám người không phải không tin Lữ Thiếu Khanh, mà là sau khi thực lực Xương Thần tăng mạnh, bọn hắn lại cảm thấy cách biệt càng xa.
Mấy người bọn hắn bị nhốt lại, suýt nữa bị hút khô, loại tồn tại này, một mình Lữ Thiếu Khanh có thể đối phó? Bạch Thước nghiêm túc nói: “Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hắn.”
Bạch Thước nói lời này trong lòng hơi thương cảm. Đường đường yêu tộc, bầy giờ lại không bỏ ra nổi một một người hữu dụng để đối phó Xương Thần.
Thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào nhân tộc đến giúp đỡ.
Nói ra kể cũng mất mặt.
Ta chết rồi cũng không dám đi gặp các đồng bạn ngày xưa.
Nguyên Bá nghiêm túc hỏi: “Tiền bối, chúng ta có thể làm cái gì?”
Liễu Xích vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện tại chúng ta xuất thủ một lượt đi.”
“Các ngươi đi lên, có thể làm gì?”
Kế Ngôn không mở miệng không được, đám tàn binh bại tướng này đi lên, sẽ chỉ thêm phiền phức.
“Các ngươi quá yếu, đừng đi liên lụy hắn.” Đám người bỗng nhiên đầu cảm giác được một loại thị cảm quen thuộc.
Trước đây không lâu, Lữ Thiếu Khanh đã từng nói với bọn hắn một câu tương tự. Trong lòng mọi người không kìm được sinh ra một cỗ nộ khí.
Bị nhân loại xem nhẹ như vậy, thực sự quá khó chịu. Cho dù là Doanh An nhìn Kế Ngôn vô cùng thuận mắt cũng cảm thấy khó chịu.
“Kế công tử, lời này của ngươi không đúng.” “Chúng ta như thế nào đi nữa, cũng là Luyện Hư kỳ, nhiều người như vậy liên thủ, sao có thể nói cản trở chứ?” Kế Ngôn không nhiều lời mà bóng dáng lóe lên, vượt ngang qua trước mặt mọi người.
Sắc mặt của mọi người đầu tiên là biến đổi, sau đó trở nên khó coi.
Một màn này cũng hết sức quen thuộc.
Bà nội nó, quả nhiên sư huynh đệ đồng môn. Giống nhau như đúc.
Đáng ghét!
Có người rất khó chịu: “Hừ, đừng đem yêu tộc chúng ta ra làm trò đùa.”
“Đây là chuyện của yêu tộc chúng tai”
“Ngậm miệng!” Trấn Yêu Tháp ông một tiếng, Bạch Thước hét lớn một tiếng, tên tu sĩ yêu tộc đang lên tiếng kia như gặp phải trọng kích, liên tiếp lui về phía sau.
“Nếu như không có hai người bọn họ, yêu tộc đã sớm xong đời.” Trên mặt Bạch Thước đầy sương lạnh như một băng mỹ nhân, không nể mặt mũi: “Bọn hắn là ân nhân của yêu tộc.”
Sắc mặt của mọi người khẽ biến.
Bắt đầu có không ít người không phục.
Nhưng sau khi Bạch Thước kể mọi chuyện cho đám người, đám người giờ mới hiểu được Lữ Thiếu Khanh vì yêu tộc làm cái gì.
Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh ngăn cản Xương Thần thôn phệ, bọn hắn bao gồm những tỉnh anh yêu tộc bọn hắn mang tới
Mặc dù là yêu thú, nhưng cũng có tiêu chuẩn đạo đức riêng của mình.
Không ít người trong lòng sinh ra cảm kích.
Một nhân loại nguyện ý làm đến bước này cho yêu tộc đã là rất đáng gờm rồi.
Thực sự có thể nói là ân nhân của yêu tộc.
“Đại ân của công tử, chúng ta suốt đời khó quên!” Vương Mâu nghiêm túc nói với Kế Ngôn: “Sau này cần đến Hổ tộc chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ xông pha khói lửa.”
“Chúng ta cũng thế.”
“Ta đối với Lữ công tử hiểu lầm quá sâu.” Hồ Xá trầm lặng nói: “Anh hùng xuất thiếu niên.”
Hồ Xá trong lòng tự hỏi, có cần phải gả Hồ Yên để lôi kéo Lữ Thiếu Khanh hoặc Kế Ngôn không.
Được hai vị thiên tài thiếu niên này gia nhập, Hồ tộc trở thành tộc đứng đầu không phải là mơ nữa.
“Hai vị công tử bằng lòng giúp yêu tộc chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích.” Doanh An cũng mở miệng, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận