Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 884 - Lão đại giấu linh thạch của ta



Chương 884: Lão đại giấu linh thạch của taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đợi nửa ngày, cẩn thận gọi một tiếng: "Lão đại? Đại ca? Gia gia?"Kêu vài tiếng không có phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa lấy can đảm, tới gần bàn ngọc nói với quan tài: "Đại ca, lão đại, việc này không liên quan tới ngươi, là chuyện của ta và tiểu đệ ma quỷ. Ngươi lớn tuổi như vậy, là trưởng bối, không nên nhúng tay vào!"Nhưng mà hắn vừa mới dứt lời, ánh sáng trên quan tài bùng lên, tiếp theo một hơi thở cực mạnh bộc phát từ trên quan tài.Nó giống như một quả bom đang nổ tung ở chỗ này, sóng xung kích cực mạnh đang điên cuồng tàn sát bừa bãi."Phụt!"Mặc dù Lữ Thiếu Khanh có cảnh giới Nguyên Anh tầng năm, vô địch cùng thế hệ, còn có thể chém giết vượt cấp, nhưng hắn cũng gánh không nổi lần này.Một uy áp vô hình nặng nề đập ở trên người hắn, khiến cho hắn phun máu tươi, giống như một chiếc thuyền con bên trong sóng to gió lớn, bị quăng lên thật cao, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vô cùng kinh hãi, uy áp này chỉ sợ vượt quá tưởng tượng của hắn.Ở trước mặt uy áp này, hắn cảm giác đến cả con kiến hôi mình cũng không bằng, nếu như cố ý, lực lượng này chỉ cần tăng lên một chút là sẽ có thể nghiền chết hắn, khiến hắn hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này.Lữ Thiếu Khanh nhìn quan tài khôi phục bình tĩnh một lần nữa, trong lòng hiện ra một suy nghĩ như vậy, chắc chắn là một lão đại siêu cấp.Cái gì mà Hóa Thần, Luyện Hư ở trước mặt người này đều là cặn bã.Thậm chí Lữ Thiếu Khanh còn có loại trực giác đây không phải là Hợp Thể hay là Đại Thừa, mà là tồn tại cao cấp hơn.Tồn tại cao cấp hơn, chỉ có tiên nhân phi thăng.Nghĩ tới đây, cả người Lữ Thiếu Khanh càng tê dại.Ở trước mặt loại lão đại như này, hắn hoàn toàn không có bất kỳ lực phản kháng nào.Lúc trước hắn đã đoán, quan tài và linh bài là một thể, hiện tại đã có thể hoàn toàn khẳng định.Chẳng trách lại chủ động chiếu bản đồ kho báu cho hắn, khiến hắn ngây ngốc đi Yến Châu, kết quả đã tìm được bản thể của lão đại trở về.Lúc trước linh bài đã đủ kiêu ngạo, hiện tại bản thể đã trở lại, càng là điêu tặc thiên (1).(1) Là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.Chẳng trách nuốt sạch linh thạch của hắn mà không cho hắn bất kỳ cơ hội thương lượng nào.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm quan tài, vẻ mặt biến ảo bất định.Lại qua hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh cắn răng một cái, vẻ mặt cầu xin nói với quan tài: "Lão đại, không nên như vậy. Mọi người là quan hệ hợp tác, đến lúc phải tăng giá, ngươi cũng phải nói cho ta biết, không thể ép mua ép bán được. Với thế đạo hiện tại, kiếm chút linh thạch cũng không dễ dàng..."Lữ Thiếu Khanh hung hăng bóp đùi, đau đến mức hắn chảy nước mắt, nhưng bóp mũi nửa ngày cũng không chảy nổi nước mũi.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể lau mắt ở trên bàn ngọc, tiếp tục gào khóc: "Đầu năm nay, kinh tế trong thế đạo này đều không tốt, mọi người vì kiếm chút linh thạch mà đến cả óc chó cũng đánh ra.""Ta vì kiếm một viên linh thạch mà phải lên núi đao xuống biển lửa, đao tới lửa lui, mạng nhỏ vẫn luôn gặp nguy hiểm. Ngươi là lão đại, chút linh thạch này cho dù là ném ở ven đường, ngươi liếc nhìn một cái cũng là vũ nhục đối với ngươi.""Ngươi ở chỗ này che giấu linh thạch của ta, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của lão đại ngươi để ở đâu? Sẽ bị đồng hành cười hơn ba ngàn năm chứ?"Cứng rắn không được, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể mềm nhũn, một phen nước mắt một phen nước mắt lau ở trên bàn ngọc.Chỉ tiếc không có nước mũi, trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm đáng tiếc.Nếu không trông sẽ có vẻ tệ hơn.Lữ Thiếu Khanh lải nhải, giống như một nữ nhân nhiều chuyện nói liên tục ở chỗ này, nước miếng cũng phun đầy cả cái bàn ngọc.Cuối cùng, bàn ngọc lại chợt lóe ánh sáng trắng, một thông tin tràn vào: "Cút..."Lữ Thiếu Khanh ngây dại.Lão đại sao có thể làm như vậy được?Chẳng trách bị người đánh chết, loại tính tình này của ngươi làm sao có thể sống được chứ?Nhìn bộ dáng bi thảm này của ta, cho dù là trái tim làm bằng đá cũng sẽ mềm nhũn đi.Còn lão đại nhà ngươi thì ý chí sắt đá, vậy mà lại cho ta một chữ cút lạnh lẽo.Phải có bao nhiêu máu lạnh mới có thể nói ra lời như vậy. Không thấy ta khóc thê thảm như vậy sao?Nước mắt cả đời đều chảy khô ở nơi này rồi, ngươi không có một chút áy náy nào thì thôi đi, lại còn bảo ta cút. Đây là việc con người làm sao?Không đúng, ngươi đã là một ma quỷ, lão đại ma quỷ, không phải người.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn vô cùng, nhẹ nhàng vỗ bàn ngọc, hô to với quan tài: "Lão đại, ngươi thật không tử tế. Nếu như là mấy vạn viên linh thạch, ta còn chưa tính, nhưng này là vừa đúng ba mươi vạn viên linh thạch, ngươi không cho ta một lời giải thích, ta có chết cũng không nhắm mắt.""Lão đại, ngươi không thể như vậy được, ngươi đều sống không biết bao lâu, lớn tuổi như vậy còn cùng loại tiểu bối bình thường như ta..."Lời còn chưa dứt, quan tài lại lần nữa bùng lên ánh sáng trắng, uy áp cực mạnh lại xuất hiện.“Phụt!"Mặc dù lần này đã có phòng bị mà ngăn cản trước tiên, nhưng trước uy áp cường đại này, Lữ Thiếu Khanh vẫn không phải là đối thủ, lại một lần nữa hộc máu, bị đánh bay ra ngoài."Đủ rồi!" Lữ Thiếu Khanh giận, cuối cùng không nhịn được nữa.Hắn xoa ngực, nhảy dựng lên, xông lên, rống giận với quan tài: "Ma quỷ, ngươi muốn làm gì?"Nhịn không được, cũng không đành lòng.Ăn nói khép nép, chẳng qua là kế tạm thời, thật cho rằng ta dễ bắt nạt sao?Lữ Thiếu Khanh không hề khống chế nước miếng của mình, nước miếng lại một lần nữa giống như thác nước, phun lên bàn ngọc, phun cả lên quan tài và linh bài: "Ma quỷ, ngươi cút ra đây cho ta, trốn ở bên trong làm gì? Là nam nhân thì cút ra đây cho ta, còn là nương môn thì làm ổ cho ta."Không có bất kỳ phản ứng nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận