Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 525 - Có đại hung (1)?



Chương 525: Có đại hung (1)?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm(1) Là quẻ không may mắn ở cấp độ cao nhất khi gieo quẻ.Nếu như để Quản Đại Ngưu tự mình lẻn vào, chưa đến nửa ngày sẽ bị phát hiện, sau đó bị giết chết rồi làm phân bón ở chỗ này.Lần này có Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đi cùng, không có gì có thể che giấu trước thần thức của hai người này. Mặc dù có cấm chế và trận pháp, nhưng cũng không làm khó được bọn họ.Cho nên Quản Đại Ngưu đi theo bọn họ vô cùng thoải mái. Dọc theo đường đi, hắn ta cũng đã được nhận thức rõ hơn về sự lợi hại của hai người này.Kế Ngôn áo trắng bồng bềnh, một bước đi vài dặm, giống như lục địa thần tiên, ngang ngược không cố kỵ, không ai có thể ngăn cản.Lữ Thiếu Khanh thì sao, động tác không phiêu dật như Kế Ngôn, ngược lại có vẻ chậm rãi ung dung, giống như động nhiều một chút sẽ chết người, vẻ mặt lười biếng, làm cho người ta cảm thấy hắn chỉ đang tản bộ.Mức độ nguy hiểm của hai người này lại được nâng cao mấy cấp bậc trong lòng Quản Đại Ngưu.Hai người này nhỏ tuổi hơn hắn ta, nhưng thực lực mạnh hơn hắn ta, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức khiến người ta sợ hãi. Rốt cuộc là yêu nghiệt do thế lực nào bồi dưỡng ra vậy?Đây là điều mà Quản Đại Ngưu nghĩ muốn nát óc cũng không ra có thế lực nào trâu bò như vậy.Năm nhà ba phái Trung Châu cũng không làm được đến nước này.Thậm chí, hắn ta còn cảm thấy Thiếu Các chủ nhà mình cũng không bằng hai người trước mắt.Có Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ, Quản Đại Ngưu như giẫm trên đất bằng, làm cho hắn ta kích động không thôi.Vừa nghĩ tới có thể dò xét được bí mật lớn nhất lần này của Thiên Cung Môn, có thể nhìn thấy quần lót của Đại sư huynh Triều Khải của Thiên Cung Môn, Quản Đại Ngưu kích động đến mức muốn tru lên hai tiếng để phát tiết.Nhưng mà ngay khi đang đến gần, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không hẹn mà cùng dừng lại, đồng bộ đến mức giống như là cùng một người.Quản Đại Ngưu còn vẫn tiếp tục vọt qua, sau khi đi ra xa mấy dặm mới kịp phản ứng. Hắn ta vội vội vàng vàng chạy về, trong lòng mắng to, hỗn đản, hai người các ngươi dừng lại cũng không biết nói một tiếng với ta sao?Đồng thời, trong lòng hắn ta cũng tò mò, nơi này cách mục tiêu ít nhất cũng còn mấy trăm dặm, vì sao lại dừng ở xa như vậy?Sau khi trở về, hắn ta mới phát hiện biểu cảm của hai người đều không thích hợp.Kế Ngôn nhíu chặt mày, ánh mắt sáng quắc giống như thần kiếm, lộ ra sự nóng rực.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thì âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.Điểm chung của hai người chính là tầm mắt của bọn họ vẫn nhìn về phía xa, chính là phương hướng mục tiêu của bọn họ."Hai vị công tử, làm sao vậy?"Quản Đại Ngưu cẩn thận hỏi, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nghiêm túc suy nghĩ.Có thể làm cho hai Nguyên Anh có biểu cảm như thế, chẳng lẽ phía trước có sự tồn tại kinh khủng gì? Các đại lão Thiên Cung Môn tự mình ra sân sao?Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Quản Đại Ngưu.Hai người nhìn chằm chằm phía xa một lúc lâu, Lữ Thiếu Khanh thu hồi ánh mắt, nói với Kế Ngôn: "Huynh đã nhận ra rồi sao?"Kế Ngôn gật đầu, ánh mắt vẫn nóng rực như trước, Quản Đại Ngưu đã có thể cảm nhận được chiến ý của hắn ta, chúng giống như mặt trời hừng hực, bùng cháy đến vô cùng nóng bỏng.Kế Ngôn nói: "Không sai, ta cảm giác có đại hung."Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều tu luyện Kinh Thần Quyết, sự nhạy cảm đối với nguy hiểm của hai người bọn họ vượt qua người thường, khi hai người đi tới nơi này, trong lòng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.Cảm giác rất nhẹ, giống như gió nhẹ lướt qua gò má. Nhưng thân là tu sĩ, loại cảm giác này dù nhẹ cũng có thể cảm nhận được.Ở phía trước, dường như sẽ có một sự tồn tại khủng bố sắp xuất thế.Cảm giác nguy hiểm chỉ khiến Kế Ngôn hưng phấn.Hắn ta thích cảm giác này, thích giao thủ với kẻ địch mạnh.Nhưng mà loại cảm giác này làm cho Lữ Thiếu Khanh muốn chửi má nó, thậm chí muốn đánh Quản Đại Ngưu một trận cho hả giận.Đối mặt với nguy hiểm, Lữ Thiếu Khanh có thể tránh thì tránh, tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch xông lên liều mạng.Hắn và Kế Ngôn là hai sự tồn tại tương phản với nhau."Mẹ nó, chúng ta trở về đi, nơi này không thể đến, quay về, đi đường vòng tới Triều Thành."Lữ Thiếu Khanh muốn quay đầu rời đi.Kế Ngôn chắc chắn không đồng ý: "Sợ cái gì?"Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Bớt đứng đây giả bộ đi, huynh cũng cảm giác được nguy hiểm, chứng tỏ đối thủ rất kinh khủng, chỉ một cái tát cũng có thể đập chết tên cặn bã là huynh."Kế Ngôn lắc đầu, vẻ mặt dần hưng phấn, chiến ý càng tăng vọt: "Càng mạnh càng tốt."Lữ Thiếu Khanh đau đầu, hắn ôm đầu, mặt đầy đau khổ rên rỉ: "Mẹ nó, ta hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã không cần tên cặn bã như huynh đi theo. Ta mang theo sư muội ngu xuẩn đi cùng còn tốt hơn huynh."Sư muội ngu xuẩn đi theo ta, tuy rằng lải nhải luôn mồm làm cho ta đau đầu, nhưng ít ra sẽ không không nghe lời giống như huynh.Đối mặt với Đại sư huynh của mình, Lữ Thiếu Khanh không muốn nói nhảm nữa.Kế Ngôn lúc này đã bị con lừa bướng bỉnh nhập thể, ai tới khuyên cũng không được.Đến bây giờ mà Quản Đại Ngưu bên cạnh vẫn còn không có mắt nhìn, mở miệng hỏi: "Có nguy hiểm sao? Ta không cảm thấy có nguy hiểm gì mà? Mặc dù phía trước có người của Thiên Cung Môn, nhưng với thực lực của hai vị công tử, bọn họ sẽ không phát hiện ra hai vị công tử đâu."Hắn ta vừa nói xong, liền cảm thấy lạnh cả người, quay đầu nhìn lại phát hiện là Lữ Thiếu Khanh đang nhìn chằm chằm mình.Ánh mắt nguy hiểm, làm cho lòng Quản Đại Ngưu nhảy dựng.Lữ Thiếu Khanh rất tức giận, rất muốn đánh tên mập này một trận: "Có muốn đánh cược với ta hay không, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ giết chết ngươi."Ta có ngu mới đánh cược với ngươi.Quản Đại Ngưu mắng to trong lòng, ngươi xem ta giống kẻ ngốc sao?Không phải là hai người các ngươi đang nghĩ đến việc lấy cớ bỏ chạy, lừa linh thạch của ta chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận