Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1471: Người nhân nghĩa

Chương 1471: Người nhân nghĩaChương 1471: Người nhân nghĩa
"Soạt"
"ối!
Trâu Cương như người đang ngủ say đột nhiên bị bừng tỉnh, nhảy dựng lên nổi giận gầm lên một tiếng, tuy nhiên hắn †a cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Đầu truyền đến đau đớn khiến hắn ta không thể không ôm trán, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh vô cùng ung dung, nhàn nhã tự đắc nhai linh đậu nói với Trâu Cương: "Ngươi thua rồi!"
Sắc mặt Trâu Cương đỏ ửng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, xấu hổ, phẫn nộ, không thể tin được đều có thể được nhìn thấy trên gương mặt hẳn ta, vô cùng đặc sắc. "Ngươi, rốt cuộc dung yêu pháp gì?"
Cuối cùng Trâu Cương không kìm được mở miệng, hắn ta khó mà tiếp nhận được kết quả mình thật sự bị đánh ngã.
Biểu hiện của hắn ta dường như còn không bằng một phàm nhân, quá mất mặt.
Ánh mắt của hắn ta rơi vào Thần Kinh chuyên trong tay tiểu Bạch, nhưng cục gạch này nhìn thế nào cũng giống một cục gạch bình thường, không giống một món thần khí.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Cho dù có phải yêu pháp hay không, dù sao ngươi cũng thua rồi."
"Hừ!" Thấy thế, Trâu Cương cũng lười hỏi, chắp tay với Cảnh Mông một cái, muốn cáo từ rời đi.
Hẳn ta bị Lữ Thiếu Khanh một hiệp đánh ngã, hoàn toàn không còn mặt mũi để ở lại đây.
"Cứ như vậy rời đi?"
Tới rồi.
Tinh thần Giản Bắc chấn động, lưng thẳng tắp.
Trong mắt hắn ta, Lữ Thiếu Khanh đang đong đưa đuôi cáo của hắn, một lần nữa lộ ra nụ cười như hồ ly.
Trâu Cương ngây ngẩn cả người, bất mãn quay đầu lại: "Ngươi định làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa chậm rãi ung dung lấy một viên Lưu Ảnh thạch.
Nội dung giống với hình ảnh trong Lưu Ảnh thạch trước như đúc.
Hình ảnh HD Trâu Cương nằm trên mặt đất, đầu sưng rất to.
"Ầm!"
Bên cạnh truyền đến âm thanh đầu đụng vào bàn.
Nhìn đầu Cảnh Mông đập vào bàn, trong ánh mắt Giản Bắc tràn đây đồng tình.
Nhìn đi, đây chính là kẻ nhân nghĩa trong miệng ngươi đấy.
Quả nhiên là đứa trẻ ngây thơ, quá ngây thơ rồi.
"Ngươi muốn làm gì?" Trâu Cương nổi giận, tên hèn hạ, còn chụp ảnh lưu niệm?
Lữ Thiếu Khanh lại lấy mấy lời đã nói với Cảnh Mông trước đó ra nói: "Ngươi nói, ta đem đi bán cho cẩu tử Thiên Cơ thì có thể bán được bao nhiêu linh thạch."
"Ngươi đang tìm cái chết!" Sát khí của Trâu Cương lập tức tràn ngập ra, sát ý lạnh như băng khiến chung quanh như kết một tầng sương lạnh. Nếu chuyện hắn ta bị người ta quật ngã bằng một cục gạch truyền ra, hắn ta thật sự không còn mặt mũi để lăn lộn.
Lưu Ảnh thạch mà rơi vào trong tay Thiên Cơ Giả, chưa tới một ngày, cả Trung Châu đều có thể biết chuyện này.
Nghĩ đến hậu quả, Trâu Cương cảm thấy hôm nay hẳn ta và Lưu Ảnh thạch nhất định chỉ có một thứ được tồn tại.
Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không quan tâm: "Đừng dọa ta, yếu như ngươi, có đánh nhau tiếp ta lại tiếp tục thu thập ngươi thôi."
"Ngươi..."
Trâu Cương tức đến mức nói không nên lời.
Cảnh Mông từ trên mặt bàn ngẩng đầu lên, trán của hẳn ta suýt nữa cũng sưng to. "Lữ huynh, huynh như thế này không được tử tế lắm đâu."
Cảnh Mông nghiến răng, oán khí trong lòng bắt đầu tăng lên.
Đây không phải đang chơi hắn ta sao?
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng: "Vừa rồi thật không biết sao lại có thêm một viên Lưu Ảnh thạch nữa."
"Đây là viên thứ hai, cũng là viên cuối cùng."
Vô sỉ!
Xem như Cảnh Mông đã hiểu vì sao khi hắn ta nói Lữ Thiếu Khanh nhân nghĩa Giản Bắc ở bên cạnh lại có ý kiến khác rồi.
Quả nhiên, là do mình tự muốn chịu thiệt.
Thân là người chỉ nhánh, kiến thức ít quá.
Nhìn dáng vẻ hận không thể ăn thịt người của Trâu Cương, Cảnh Mông lười nói nhảm: "Được rồi, một trăm vạn viên linh thạch cộng thêm một nhân tình của ta, ngươi đưa viên Lưu Ảnh thạch này cho ta đi."
Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu: "Viên Lưu Ảnh thạch này ta chỉ bán cho hắn.
"Đương nhiên, giá cả cũng sẽ không giống."
Lúc này trên mặt Trâu Cương lộ ra vẻ khinh thường: "Doạ dẫm ta? Thật to gan"
"Ngươi là muốn đối địch với Thánh Dương tông ta?”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: "Động một chút lại đem gia tộc môn phái sau lưng ra dọa người ta, ngoài cái này, ngươi không biết làm gì khác à?" "Ngươi có thể quay về gọi người lớn của ngươi tới đây, ta ở đây chờ."
Sắc mặt Trâu Cương lại có thêm vài phần khó coi.
Hắn ta nhìn Lưu Ảnh thạch, cuối cùng không thể không lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Giản Bắc vui tươi hớn hở mở miệng, như một tên chó săn: "Hắn muốn một trăm triệu viên linh thạch."
Một trăm triệu viên linh thạch, con số này cho dù là lúc nào cũng đều có thể khiến người ta sôi trào.
Trâu Cương cũng không ngoại lệ, lúc này máu nóng cuộn lên: "Khốn, khốn kiếp!"
Nếu ta có một trăm triệu viên linh thạch, ta sẽ còn ở đây nói chuyện với loại người như ngươi sao? "Ngươi tưởng là ta dễ khi dễ sao?" Trâu Cương nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, thân thể quanh quẩn linh lực thuộc tính thổ, màu vàng nhàn nhạt khiến hắn ta như một vị chiến thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt, khí diễm hừng hực: "Ép ta, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận."
Tuy nhiên, những điều này đều không hù dọa được Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chậm từ tốn nói: "Ngươi đã thế này rồi mà còn không cảm nhận được trong cơ thể ngươi có cái gì sao?"
Khi trong cơ thể truyền đến cảm giác như kim châm, sắc mặt Trâu Cương biến đổi, khí thế tiết ra ngàn dặm.
Trâu Cương cảm nhận trong cơ thể như có một cây kim, rất bí ẩn, Lữ Thiếu Khanh không nhắc nhở thậm chí hẳn ta còn không phát hiện ra.
"Ngươi..."
Trâu Cương nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, không cần hỏi, đây là Lữ Thiếu Khanh ra tay.
Sau đó Trâu Cương nghĩ tới Hóa Thần, nhưng hành động này dường như chọc giận đến cây châm trong cơ thể kia.
Nó đâm mạnh trong cơ thể hắn ta một cái.
Giống như đâm xuyên qua linh hồn của hắn ta, đau đớn kịch liệt khiến hắn ta không kìm được gầm nhẹ một tiếng.
MÀ"
Đây là một cỗ kiếm ý, sức mạnh kinh khủng, kiếm ý Trâu Cương không cách nào phản kháng.
"Hèn hạ." Trên mặt Trâu Cương ứa ra mồ hôi lạnh, trên mặt tràn đầy hận ý: "Thế mà dùng thủ đoạn hèn hạ, nếu không ta sẽ không thua." Chương 1472: Thánh Dương Tông tất cả đều là mãnh nam, sẽ không khuất phục
"Đừng hiểu lầm" Lữ Thiếu Khanh đứng lên, đi đến trước bậc thang, đứng từ trên cao nhìn xuống Trâu Cương: "Ta có thể thề, đánh bại ngươi không có bất kỳ liên quan nào đến kiếm ý trong cơ thể ngươi."
"Đây là kiếm ý của sư huynh ta."
Thời khắc mấu chốt, tiếp tục đưa lá cờ sư huynh ra.
"Kế Ngôn?!"
Sắc mặt Trâu Cương biến đổi, Cảnh Mông bên cạnh cũng biến sắc.
Kế Ngôn, cũng là một cái tên rất nổi gần đây.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở Trung Châu đều biết.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh được giật tít giới thiệu nhưng sự chú ý của mọi người đối với Kế Ngôn không hề ít hơn Lữ Thiếu Khanh.
Chưa đến ba mươi tuổi là cao thủ Hóa Thần, đặt ở đâu cũng là yêu nghiệt tuyệt thế.
Ngay cả Mị Càn được xưng là đệ nhất nhân trong thanh niên Trung Châu giờ cũng mấy chục tuổi, vẫn là Nguyên Anh kỳ tầng chín.
Không thể nào so sánh với Kế Ngôn.
Căn cứ vào những tin đồn không chân thật, sau khi xuất hiện một Hóa Thần trẻ tuổi, Mị Càn đã bạo phát một trận khí tức không ổn định.
Hơn nữa cũng có vài tin tức ngầm, nghe nói có vài vị đại nhân Trung Châu đang nhìn chằm chằm vào vị nhân tài mới nổi Kế Ngôn này.
Trâu Cương chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng chín, hắn ta không cách nào chống lại một vị Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Sư huynh ta hiểu ta nhất, sau khi đánh cho ngươi một cục gạch bất tỉnh đã lưu lại một kiếm ý trên người ta, không biết vì sao lại tiến vào cơ thể ngươi rồi."
"Kiếm ý sư huynh ta hơn người, người bình thường không chống đỡ được, cứng rắn chống cự chỉ lưu lại tai họa ngầm cho ngươi, cả đời có lẽ chỉ dừng bước ở đây thôi."
Sắc mặt Trâu Cương biến đổi, cả đời không cách nào đột phá, cho dù là Nguyên Anh kỳ tầng chín hắn ta cũng sẽ chết vì phiền muộn.
"Hèn hạ."
"Không phải hèn hạ, chỉ là ngươi gây chuyện với ta nên đây chỉ là một chút giáo huấn dành cho ngươi thôi."
Cảnh Mông không thể không một lần nữa mở miệng: "Lữ huynh, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì, tất cả mọi người là người một nhà, đừng ồn ào đến mức khó coi quá."
Lữ Thiếu Khanh lắc lư Lưu Ảnh thạch trong tay: "Cái này cộng thêm giải trừ kiếm ý trăm cơ thể, một trăm triệu viên linh thạch."
"Nằm mơ!" Trâu Cương tức giận đến mức nghiến răng, hẳn ta không có nhiều linh thạch như vậy, có, cũng không nỡ.
Một trăm triệu viên linh thạch, có thể giúp hắn làm được bao nhiêu chuyện chứ?
"Đánh chết ta cũng sẽ không đưa cho ngươi."
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Không có thì không có, ta biết người Trung Châu các ngươi đều nghèo như vậy mà."
Tiếp theo, hắn đưa ra phương án thứ hai: "Cho ta một cái lệnh bài Thệ Ước đi"
Vãi!
Giản Bắc và Giản Nam dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn kích động.
Lại nhắm vào lệnh bài Thệ Ước.
Đồng thời bọn hắn cũng hiểu ra, Cảnh Mông chỉ là sẵn tiện, Trâu Cương mới là mục tiêu hôm nay Lữ Thiếu Khanh tới đây.
Cảnh Mông đã bị chấn động đến mức nói không nên lời.
Còn Trâu Cương thì nhảy dựng lên, linh lực trên cơ thể lấp lóe, giống như cố gắng chập chờn hai lần trước khi ánh đèn dập tắt rồi cuối cùng lại biến mất. "Ngươi, ngươi đang nói đùa cái gì vậy!"
Trâu Cương vừa sợ vừa giận, khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lệnh bài Thệ Ước, cái này còn quý giá so với một trăm triệu linh thạch, ngươi cũng dám mở miệng à?
"Không nói đùa." Lữ Thiếu Khanh nói với Trâu Cương: "Ngươi truyền tin về, nói với sư phụ ngươi đi."
"Ta tin sư phụ ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác giữa lệnh bài Thệ Ước và ngươi."
"Ngươi..." Trâu Cương sao còn chưa hiểu, Lữ Thiếu Khanh coi hắn ta là con tin để đòi sư phụ, sư môn hắn ta trả tiền chuộc bằng lệnh bài Thệ Ước.
Trâu Cương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh không thể không một lần nữa đem sư môn của mình ra. "Ngươi không sợ chọc giận Thánh Dương tông ta sao?"
Giản Bắc ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Trâu huynh, Ngao gia và Công Tôn gia hắn đều bắt chẹt cả rồi."
Đáng chết!
Sắc mặt Trâu Cương càng thêm khó coi, hắn ta cắn răng: "Sư phụ ta sẽ không đồng ý."
"Không sao, ngươi nói chuyện ở đây cho ông ta biết là được, có đồng ý hay không là chuyện của ông ta, đúng không?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: "Ông không đồng ý, chứng tỏ ông ta không tương yêu ngươi rồi."
"Truyền tin đi, không truyền, ngươi không có cơ hội. Truyền rồi, nói không chừng sư phụ ngươi sẽ đích thân tới đây oanh sát ta đấy."
Trâu Cương suy tư một lát, cuối cùng dựa theo ý của Lữ Thiếu Khanh, truyền tin trở về.
"Đến đây, đến đây." Sau khi Lữ Thiếu Khanh thấy công tử làm theo ý của hắn thì lúc này đã đổi sắc mặt, thân thiện kêu lên: "Đứng lâu mệt mỏi, đến đây, ngồi xuống, chúng ta cùng uống một chén."
Trâu Cương liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, không muốn để ý đến Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta trực tiếp ngồi xếp bằng xuống tại chỗ cũ, cỗ kiếm ý trong cơ thể khiến hắn ta đứng ngồi không yên.
Hắn ta muốn thử xem mình có thể phá giải được không.
Cảnh Mông thấy cảnh này, không kìm được lắc đầu liên tục, trong lòng hối hận muốn chết.
Sớm biết thế này đã không nên mời Lữ Thiếu Khanh đến đây. Hiện tại tốt, coi như Trâu Cương không hận hắn ta nhưng cũng sẽ không quan hệ tốt với hắn ta bao nhiêu.
Giản Bắc lại gần: "Đại ca, không sợ sư phụ hắn tới đây đánh chết ngươi à?"
Thánh Dương tông am hiểu luyện thể, đều là một đám mãnh nam, vô cùng khỏe mạnh.
Mãnh nam sẽ không dễ dàng cúi đầu như vậy.
Đại gia tộc vì lợi ích bản thân, vào một vài thời điểm nào đó sẽ dễ thỏa hiệp hơn.
Còn môn phái thì khác, môn phái so với thế lực gia tộc thì kiên cường hơn một chút.
"Không phải có ngươi sao? Ta sợ cọng lông."
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt với Giản Bắc một cái, lúc này Giản Bắc tỏ rõ thái độ cùng lập trường: "Đại ca, sư phụ hắn tới, ta cùng lắm đi nhặt xác cho ngươi."
"Những chuyện khác ta không làm được."
"Quỷ hẹp hòi."
Cảnh Mông nghe thấy bọn hắn nói chuyện thì lắc đầu, rất không đồng ý với cách làm của Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận