Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 433 - Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho ta làm thịt



Chương 433: Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho ta làm thịtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh tức giận giậm chân, đây đều là chiến lợi phẩm của hắn, bây giờ lại bị Thương Chính Sơ dùng.Lữ Thiếu Khanh thậm chí còn hô to với tượng gỗ: "Tổ sư, ra sức đi, nhanh giết chết hắn đi. Đừng để hắn lãng phí đồ của con."Pháp khí ngũ phẩm bắt đầu tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt sau khi được linh lực rót vào, ánh sáng cũng dần dần mãnh liệt.Cuối cùng dòng nước cuộn trào mãnh liệt tuôn ra từ miệng bình, giống như lũ quét bạo ngược, hóa thành một con rồng nước màu lam thật lớn, rít gào mà lên, va chạm với lực lượng cường đại kia."Bùm!" Một tiếng nổ lớn phát sinh, tiếng nổ truyền khắp phạm vi trăm vạn dặm.Mặt trời trên bầu trời cũng vì vậy mà ảm đạm, giống như lại rơi xuống đất.Lữ Thiếu Khanh vội vàng lui về phía sau, đây chính là quyết đấu giữa Nguyên Anh và Hóa Thần, sinh ra uy lực chỉ có thể càng khủng bố và cường đại hơn so với quyết đấu giữa hắn và Thôi Luân vừa rồi.Từng ngọn núi bị phá hủy, từng khe nứt xuất hiện, long trời lở đất, giống như là tận thế.Lữ Thiếu Khanh trốn ở ngoài mấy trăm dặm, dư âm cường đại vẫn tàn sát bừa bãi như trước.Lữ Thiếu Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong vụ nổ quy mô cỡ này, lão già hẳn là đã chết rồi chứ?Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh rất nhanh nhíu chặt mày: "Phiền phức!" Rồi biến mất tại chỗ.Thương Chính Sơ xuất hiện trước mắt Lữ Thiếu Khanh, bộ dáng vô cùng thê thảm, tóc rối bù, chật vật không chịu nổi như dã nhân.Sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lưu lại vết máu, quần áo trước ngực rách nát, chỉ còn lại có mấy sợi vải miễn cưỡng treo trên người. Trên người đầy vết thương, lớn nhỏ, không giống nhau, nhưng đều sâu có thể thấy xương, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu, giống như tàn lửa trong gió, lúc nào cũng có thể tắt.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức xuất kiếm, đồng thời mắng to: "Cay mắt, không ngờ lão già này còn học người ta trần truồng chạy. Làm nhục văn hóa, mất mặt xấu hổ. Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để ta làm thịt ngươi."Thương Chính Sơ vốn bị thương nghiêm trọng, sát ý đối với Lữ Thiếu Khanh cao hơn trời, dày hơn đất.Ông ta thiếu chút nữa đã ngã xuống dưới công kích của Hóa Thần, mà Lữ Thiếu Khanh lại không có chuyện gì, thậm chí còn cố ý trào phúng, một cơn tức giận xông thẳng lên trán, máu tươi phun thẳng."Phụt!"Kiếm quang mở đường, Lữ Thiếu Khanh không giữ lại thực lực, bộc phát ra khí tức cường đại, linh lực mênh mông mà ra, giống như kiếm tiên giết tới trước mặt Thương Chính Sơ.Lữ Thiếu Khanh vừa ra tay, vừa quan tâm hỏi: "Lão gia hỏa, ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi nôn không nhiều máu lắm, vừa rồi có phải ngươi nôn nhiều lắm máu lắm đúng không? Cái này phải cẩn thận đấy, người già, nuôi chút máu cũng không dễ dàng.""Đến, đến, đưa nhẫn trữ vật của ngươi cho ta đi, dù sao ngươi cũng sắp chết, để ta giúp ngươi xử lý di sản."Lữ Thiếu Khanh dịu dàng khuyên bảo, người không biết, còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh là một người tốt.Trên thực tế kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh bay múa, chỉ hận không thể tước Thương Chính Sơ thành gậy.Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh thật đúng là đang định chào hỏi với tay của Thương Chính Sơ.Kiếm quang của Mặc Quân kiếm lập lòe, tản ra khí tức phong mang, lao về phía cánh tay Thương Chính Sơ, rất có vẻ định một kiếm chém đứt cánh tay Thương Chính Sơ.Thân thể Thương Chính Sơ đang run rẩy, run rẩy vô cùng, vốn định nhân cơ hội trị liệu một chút thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh ở trước mặt, ông ta không giữ được bình tĩnh nữa.Hơn nữa ông ta cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại quyết đoán như thế, sau khi ông ta xuất hiện một hơi còn chưa thở kịp, Lữ Thiếu Khanh đã vung trường kiếm giết tới.Kiếm quang sắc bén, kiếm ý cuồng bạo, khiến ông ta không thể không nhanh chóng né tránh.Sau khi bị trọng thương, Thương Chính Sơ đã có ý định rút lui, nhưng ông ta phát hiện, nếu không giết Lữ Thiếu Khanh thì không có cách nào rời đi.Lữ Thiếu Khanh là Nguyên Anh, chỉ ở bên cạnh quấy rầy cũng có thể khiến ông ta mệt chết đi được.Hơn nữa lời nói của tên khốn này còn đau đớn hơn cả kiếm của ông ta. Mỗi một câu nói, mỗi một chữ Lữ Thiếu Khanh nói ra đều dẫn phát lửa giận trong cơ thể ông ta."Ngươi đáng chết!"Thương Chính Sơ không định xử lý vết thương trong cơ thể mình, run rẩy chuẩn bị ra tay."Lão gia hỏa, vừa rồi đầu óc của ngươi bị đánh đến choáng váng sao?" Lữ Thiếu Khanh không có chút lo lắng nào đối với Thương Chính Sơ, hiện tại hắn nắm chắc thắng lợi.Lữ Thiếu Khanh một bên trào phúng, một bên tấn công, thế công mãnh liệt.Thương Chính Sơ vốn đã bị trọng thương.Lữ Thiếu Khanh ra tay lại có tính đánh lén, ngăn cản vài cái liền vô lực ngăn cản được Lữ Thiếu Khanh.Trường kiếm vung lên.Ly Hỏa Kiếm Quyết được sử dụng.Vô số kiếm ý như ngọn lửa hội tụ, lại một lần nữa bao phủ Thương Chính Sơ."A!"Thương Chính Sơ kêu thảm một tiếng, thân thể lại bị thương nặng.Bị kiếm khí thắt cổ, tứ chi gần như chia năm xẻ bảy, kiếm ý nhập thể, điên cuồng phá hư tất cả trong cơ thể Thương Chính Sơ.Máu thịt bị bốc hơi, xương cốt vỡ tan, đầu tiên là xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ vụn.Một chiêu qua đi, khí tức Thương Chính Sơ càng thêm suy yếu, ngọn lửa sinh mệnh có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, tiếp tục mắng to: "Già mà không chết là kẻ trộm, ngươi dứt khoát một chút được không? Giống như tôn tử của ngươi vậy, chết không đau đớn tốt bao nhiêu? Đi chết đi cho ta!"Mặc Quân kiếm lần nữa vung ra, vô số kiếm ý nương theo kiếm quang giáng lâm.Lúc này đây, Thương Chính Sơ không ngăn cản được nữa. Thân thể chia năm xẻ bảy ở trong một kiếm này, Nguyên Anh từ trong thân thể máu thịt be bét hốt hoảng chạy trốn.Nguyên Anh vừa xuất hiện, liền biến mất trên không trung.Đây là thuấn di đặc biệt của Nguyên Anh, thân thể còn lâu mới theo kịp.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, vỗ đầu một cái, Nguyên Anh màu đen xuất hiện, mang theo Mặc Quân kiếm cũng biến mất trên không trung.Đây là lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh đưa Nguyên Anh ra, sau khi xuất hiện, hắn chẳng những không có cảm giác khó chịu, ngược lại có cảm giác giống cá vào biển rộng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận