Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 890 - Để Đàm Linh kính chén rượu, nhận cái sai



Chương 890: Để Đàm Linh kính chén rượu, nhận cái saiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPhía sau, Thôi Thanh và Kiếm Lan sóng vai mà lên, ánh mắt Kiếm Lan mang theo hoài nghi nồng đậm nhìn bóng lưng Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta đang nghĩ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. Hắn sẽ tốt bụng mời bọn họ ăn cơm như vậy sao?Mặc dù là sợ hãi, nhưng cũng không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ mời hai người các nàng ăn một bữa cơm là được rồi chứ?Kiếm Lan kết luận: "Gia hỏa này, tuyệt đối không có ý tốt."Thôi Thanh lại thoải mái cười, không có để Lữ Thiếu Khanh ở trong lòng: "Yên tâm, hắn có thể nhấc lên sóng gió gì ở chỗ này chứ? Nơi này là tửu lâu của Thôi gia ta, hắn còn dám gây sự ở đây sao?"Gian tửu lâu này là nguồn thu nhập quan trọng của Thôi gia, nếu ai dám gây sự ở chỗ này chính là gây khó dễ cho Thôi gia.Ở Thánh Địa mà lại trêu chọc Thôi gia, chỉ có thể nói là muốn chết.Nàng ta nói với Kiếm Lan: "Hôm nay không cần ngươi tốn kém, để cho hắn biết mời khách không phải dễ mời như vậy."Kiếm Lan hiểu ý, ánh mắt sáng lên: "Đợi lát nữa cứ chọn đồ quý chút, xem hắn sẽ khóc như thế nào..."Trong nhã gian lầu năm, Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, vung tay lên, phóng khoáng nói với Thôi Thanh và Kiếm Lan: "Hai vị, các vị là khách, các vị gọi trước đi, muốn ăn gì thì cứ gọi."Thôi Thanh châm biếm, nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đồ ở đây cũng không rẻ, ngươi trả nổi sao?"Kiếm Lan kịp phản ứng: "Không sai, chỉ sợ lát nữa ngươi không có linh thạch, ngươi lại bảo chúng ta trả."Cho dù là tửu lâu Thôi gia, Thôi Thanh cũng không dám ăn cơm chùa ở chỗ này.Linh thạch nên cho vẫn phải cho, đương nhiên, thân là người Thôi gia thì có thể ký sổ.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, hết sức khinh thường, chỉ vào Đàm Linh nói với Kiếm Lan: "Nếu ngươi không tin thì ngươi có thể hỏi nàng ta xem linh thạch trên người ta có đủ hay không? Hiện tại ta cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có linh thạch là nhiều."Đây không phải là vạch trần vết sẹo của ta sao?Sắc mặt Đàm Linh càng thêm khó coi, hừ một tiếng.Năm trăm vạn viên linh thạch, ngẫm lại cũng đau lòng.Nhìn thấy bộ dáng của Đàm Linh, Thôi Thanh và Kiếm Lan cũng tin, lập tức trong lòng hai người không còn lo lắng nữa.Kiếm Lan cầm lấy thực đơn trước, chuyên chọn món đắt tiền, đôi môi sơn thành màu tím lật qua lật lại, chỉ chốc lát sau đã gọi bảy tám món ăn.Đàm Linh nghe được những món ăn này, sắc mặt càng thêm khó coi.Giá cả của mấy món ăn này cộng lại đã vượt qua năm vạn viên linh thạch.Thực đơn đến tay Thôi Thanh, Thôi Thanh mỉm cười nhìn Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng trả lại thực đơn cho Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi gọi một chút đi. Miễn cho lát nữa lại nói chúng ta bắt nạt ngươi."Lữ Thiếu Khanh cũng không khách khí, lại gọi vài món.Lần này giá cả này cộng lại đã gần mười vạn viên linh thạch, bày đầy một cái bàn lớn."Ăn đi, ăn đi, không cần khách khí, không đủ lại gọi thêm."Người khai tiệc đầu tiên chính là con khỉ nhỏ, nó ngồi xổm trên bàn, muốn vươn tay, lại bị Lữ Thiếu Khanh dùng đũa gõ tay: "Không biết dùng đũa thì đừng ăn. Không thấy ở đây có khách sao? Bớt làm ta mất mặt đi."Vẻ mặt con khỉ nhỏ đau khổ, một bên cầm lấy một chiếc đũa, gian nan gắp thức ăn.Lữ Thiếu Khanh cũng không khách khí, tay nghề của đầu bếp ở đây tốt hơn nhiều so với tay nghề của đầu bếp ở thành Tam Vũ.Mùi vị không tệ, rất phù hợp khẩu vị của hắn.Đàm Linh không có tâm trạng ăn.Nhìn Lữ Thiếu Khanh ăn từng ngụm từng ngụm, nàng ta cũng có chút đau lòng.Cái bàn này nếu không trả khoảng mười vạn viên linh thạch thì sẽ không đi được.Nếu như Lữ Thiếu Khanh mời nàng ta tới ăn đồ ăn trị giá mười vạn viên linh thạch, nàng ta sẽ rất vui vẻ, sẽ nói Lữ Thiếu Khanh hào phóng.Nhưng hiện tại lại thêm vào Thôi Thanh và Kiếm Lan này, nàng ta liền không vui vẻ nổi.Nàng ta đau lòng mười vạn viên linh thạch, làm kẻ coi tiền như rác, mà đến lúc đó còn bị Thôi Thanh, Kiếm Lan chê cười.Thậm chí nếu truyền ra ngoài, những người cùng thế hệ khác cũng sẽ chê cười nàng ta.Sớm biết như vậy, hôm nay đã không đi ra ngoài.Haizz, về sau ra ngoài phải xem ngày mới được.Thôi Thanh và Kiếm Lan cũng không có khách khí, hai người là nữ nhân, nhưng mà ăn uống cũng vô cùng phóng khoáng, không thể kém nam nhân được.Hai người ôm tâm tư coi Lữ Thiếu Khanh như kẻ tiêu tiền như rác, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.Trên mặt hai người mang theo nụ cười, hôm nay tới nơi này lại có thể ăn được những mỹ thực như này, đáng giá.Gần nửa canh giờ trôi qua, một bàn thức ăn đã vơi bảy tám phần, Lữ Thiếu Khanh ngừng lại, xỉa răng, mới nói với Thôi Thanh và Kiếm Lan: "Hai vị, nếu tất cả mọi người đã có thể cùng nhau ăn bữa cơm ở đây, coi như là có duyên rồi. Mọi người lúc trước có mâu thuẫn gì, cứ như vậy mà quên đi, được không? Coi như cho ta chút mặt mũi."Kiếm Lan không chút khách khí, giọng điệu cuồng vọng, liếc xéo Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi có mặt mũi gì?"Bởi vì cái gọi là cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, nhưng Kiếm Lan hoàn toàn không có loại giác ngộ này.Nàng ta là loại người để đũa xuống đã có thể chửi má nó.Lữ Thiếu Khanh không nhịn được nhìn nàng ta, ngửi được vài phần hơi thở đồng loại, nhưng vẫn rất là thúi.Lữ Thiếu Khanh vẫn cười nói: "Tất cả mọi người đều là con cháu Thánh Địa, nên đoàn kết nhất trí, đấu tranh nội bộ sẽ chỉ khiến người khác chê cười. Lúc trước có mâu thuẫn gì, mọi người coi như là thả cái rắm thôi, như thế nào?"Đàm Linh nhịn không được quát: "Ngươi mấy tuổi rồi, còn ngây thơ như vậy sao?"Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt không vui: "Sao ngươi lại làm như vậy? Thái độ này của ngươi là không đúng rồi. Ta cảm thấy giữa hai người có mâu thuẫn, chính là bởi vì thái độ của ngươi không tốt, khiến mọi người chán ghét ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận