Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1322: Cốt truyện không bình thường, biến nguy thành an

Chương 1322: Cốt truyện không bình thường, biến nguy thành anChương 1322: Cốt truyện không bình thường, biến nguy thành an
"Không, không thể nào."
Quái vật trong khe hở vật gầm hét lên, thân niệm mang theo chấn động to lớn: "Đáng, nhân loại đáng chết, nhân loại thấp hèn."
Bàn tay lớn của quái vật một lần nữa sáng lên quang mang màu đen, bộc phát ra khí tức cường đại hơn.
Bàn tay lớn căng cứng, uốn lượn, mạch máu bên trên không ngừng nhúc nhích, phát ra sức mạnh mạnh mẽ muốn ngăn cản khe hở đóng lại.
Nhưng, dưới sức mạnh của quy tắc, dù nó là Hóa Thần cũng không ngăn cản được.
Ngược lại, bởi vì tốc độ đóng lại quá nhanh, , bàn tay to của nó không cách nào kịp thời thu hồi lại.
"Phụt!"
Một nửa bàn tay như bị dao chém, bị lưu lại.
Máu màu đen phun ra, bàn tay run rẩy, sau đó dưới sức mạnh quy tắc liền vụn nát, hôi phi yên diệt, giống như một làn khói xanh bị thổi tan, biến mất trên bầu trời.
"Phùi"
Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi, lau mồ hôi trán.
Thật là đáng sợ.
Cũng quá nguy hiểm.
May là cốt truyện của hắn không bình thường, mới hóa giải nguy cơ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn khe tia chớp màu đen cùng biến mất với khe hở, xoa căm suy đoán.
"Không phải là sau khi bị mình hấp thu đã tạo ra mối liên hệ nên nghe theo mệnh lệnh của mình đấy chứ?"
Tuy nhiên trước mắt cũng không cách nào chứng thực được suy đoán của mình, chỉ có thể chờ ngày sau hãng nói.
Lữ Thiếu Khanh từ trên trời đáp xuống, còn đám người Cảnh Ngộ Đạo ngây ra như phỗng, sửng sốt nhìn hắn.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh đã khiến mấy người bọn hắn sợ ngây người.
Lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người không hợp lẽ thường đến thế.
Đối mặt với quái vật Hóa Thần cũng có thể giải quyết.
Có kẻ không hợp lẽ thường đến thế sao?
"Làm sao?" Lữ Thiếu Khanh rất nghi hoặc: "Các ngươi bị sợ choáng váng sao?"
Chu Quang Viễn là người đầu tiên mở miệng: "Mộc huynh, ngươi quá lợi hại, ngay cả Tế thân cũng phải chịu thiệt trong tay ngươi, đúng là vượt quá dự liệu của tất cả chúng ta."
"Quả là người đặc biệt là đại trưởng lão nói."
Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý: "Soái ca mà, không lợi hại một chút làm sao mà được."
"Ta cũng đâu phải kẻ vô dụng, đúng không nào, Dận huynh."
Kẻ vô dụng ông nội ngươi! Trong lòng Dận Khuyết mắng to.
Nhưng bây giờ trong lúc nhất thời hẳn ta không có lời nào để đáp lại, muốn nổi giận với Lữ Thiếu Khanh hắn ta cũng không đủ tự tin. Lữ Thiếu Khanh có thể chặt đứt, hủy diệt cả tay của Tế thân đấy.
Thực lực thật là đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh thì nói với Cảnh Ngộ Đạo: "Được rồi, Tam trưởng lão, bắt đầu đi."
"Chúng ta đi xem thử rốt cuộc trong thành Huyền Thổ có thứ gì."
"Tiểu tử ngươi muốn xem thành Huyền Thổ?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Một người xuất hiện ở đây.
"Đại trưởng lão!"
Đám người nhìn thấy người tới, nhao nhao hành lễ.
Người tới chính là Tương Quỳ, biết được trong thế giới Huyền Thổ xuất hiện Tế thần dọa cho ông ta không nói hai lời lập tức chạy đến. Nhưng sau khi tới ông ta lại nghe thấy Lữ Thiếu Khanh muốn đi xem thử thành Huyền Thổ.
Sắc mặt Tương Quỳ bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi quả nhiên có tặc tâm chưa dứt với thành Huyền Thổ."
Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng: "Ai mà thèm?”
"Nhưng bây giờ ông không muốn ta đi, ta dĩ nhiên phải suy nghĩ cho bản thân một chút."
"Ông giữ lại át chủ bài không dùng là định làm gì? Là muốn đợi cho tất cả mọi người chết sạch, ông mới chịu dùng sao?"
Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Chưa tới thời khắc cuối cùng thì không thể động tới."
"Ngưng, sức khỏe ủa ông ổn chưa?" Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Tương Quỳ chấn động.
"Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì?" Ánh mắt Tương Quỳ trở nên sắc bén, tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không lùi bước, ánh mắt lạnh nhạt đối đầu với ông ta.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lữ Thiếu Khanh lại khiến trong lòng Tương Quỳ cảm thấy áp lực.
Tiếp đến Lữ Thiếu Khanh cười lên, hỏi Tương Quỳ một câu: "Cũng không biết trong thành Huyền Thổ có thứ gì, ông không thấy hiếu kì sao?"
Hiếu kì chứ.
Mọe nó ta hiếu kì hơn ngàn năm rồi.
"Tiền bối phân phó không thể tuỳ tiện mở ra." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Ông quả nhiên là lão niên si ngốc."
Một câu này lại khiến cho lửa giận của Tương Quỳ xộc thẳng lên, tay phải hơi run rẩy, muốn đánh người.
Ta đang bước vào thời tráng niên, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, rất có triển vọng, ngươi mới là lão niên sỉ ngốc.
"Ngươi nói lại lần nữa?" Ánh mắt Tương Quỳ tràn ngập uy hiếp, trước mặt nhiều người như vậy nói ta, ta không cần thể diện sao?
Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không sợ: "Không phải sao?”
"Bây giờ quái vật đã xâm lấn quy mô lớn, ông còn không xem thử quân bài tẩy là gì?"
"Thật sự phải chờ tới khi Tế thần tới, ông mới bằng lòng mở ra?” "Đến lúc đó, ông có mở kịp không?"
"Mở ra, lỡ như là thứ gì khác, không thể đối phó trực tiếp Tế thần thì sao?"
"Khi đó, ông sẽ làm như thế nào?"
"Tiền bối của ông đã chết lâu như vậy rồi, họ có ý kiến thì ông cử để họ từ dưới bất bò ra cản ông đi."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ không phản bác được.
Ông ta bắt đầu trầm mặc.
Trong lòng ông ta cũng đang do dự.
Chỉ sợ đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, đến lúc đó thứ gọi là con át chủ bài không cách nào trực tiếp đối phó Tế thần, ông ta muốn khóc cũng không kịp.
Tương Tỉ Tiên cũng khuyên nhủ: "Gia gia, con cảm thấy Mộc công tử nói cũng không sai."
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ nói: "Đương nhiên, ta có bao giờ nói sai đâu chứ?"
Dáng vẻ tự tin ngạo nghễ trong mắt người khác chính là tùy tiện phách lối.
Dận Khuyết vừa nhìn đã thấy khó chịu, đại trưởng lão tới, trong lòng hắn ta cũng bắt đầu tự tin, dám nói lời giận dữ với Lữ Thiếu Khanh.
"Hừ, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của ngươi thôi."
"Các tiền bối đã nói không được mở ra dĩ nhiên có đạo lý của bọn họ."
"Mở thành Huyền Thổ ra, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận