Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2050

Chương 2050Chương 2050
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Không biết tốt xấu.
“Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh bại Xương Thần sao?” Bạch Thước gầm thét một tiếng.
Không biết lòng tốt của người khác, nhân loại khốn kiếp. Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, lộ ra xem thường: “Cộng thêm người cũng vô dụng thôi.” Bạch Thước cắn răng: “Cái gì mà cộng thêm ta cũng vô dụng?”
“Người tệ như vậy mài” Nổi giận!
Trấn Yêu tháp keng một tiếng muốn đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
“khốn kiếp!”
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước thật sự khó mà duy trì được trái tim bình tĩnh, hình tượng tiền bối gì đó căn bản không thể giữ vững được.
Chỉ còn quyết tâm muốn hung hăng thu thập hắn một trận.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, Bạch Thước tới đầy không có nhiều tác dụng lắm với hắn. Nếu là pháp khí cấp tám hoàn hảo không chút tổn hại có lẽ còn có thể có chút tác dụng, còn có thể trở thành nhân tố quyết định ảnh hưởng đến thắng bại.
Nhưng mà, Bạch Thước là một pháp khí cấp tám tàn tật, thực lực không phát huy được ba phần, làm sao có thể đối phó được Xương Thần. Chỉ e một bàn tay của Xương Thần cũng có thể bị đập bẹp. Cho dù giờ có chơi trò tự bạo cũng không làm gì được Xương Thần. Chính Lữ Thiếu Khanh còn không có lòng tin đánh thắng được Xương Thần, Bạch Thước thêm vào không phải một cộng một bằng hai mà một cộng một tương đương thua một.
Hắn cũng không muốn làm người hộ đạo, trong lúc chiến đấu còn phải chiếu cố Bạch Thước.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh còn lo lắng vài bí mật của mình sẽ vô tình bị phát hiện, khoảng cách quá gần sẽ bị mất quyền riêng tư.
Vẫn là giữ khoảng cách thì tốt hơn. Cho nên, Lữ Thiếu Khanh rất thành khẩn nói với Bạch Thước: “Tiền bối, người sang một bên nghỉ ngơi đi, được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Lữ Thiếu Khanh khiến Bạch Thước cảm thấy mình rất bị ghét bỏ, Bạch Thước muốn đánh người, cắn răng: “Ta thật sự rất tệ sao?”
Trấn Yêu tháp vang lên tiếng ong ong, Lữ Thiếu Khanh liếc một cái, quyết định sửa lại cách nói: “Không phải, chủ yếu là đánh nhau, ta sợ khống chế không nổi chính ta.” “Không cần ngươi quan tâm!“ Bạch Thước tức giận: “Ngươi quản tốt bản thân ngươi là được rồi.”
“Được!” Lữ Thiếu Khanh biết nghe lời phải, không nói hai lời, bứt trở ra.
Làm gì?
Bạch Thước bên này nổi lên nghi ngờ.
Sau một khắc Lữ Thiếu Khanh hô to với Xương Thần: “Xương Thần đại ca, tiền bối truất nhất yêu tộc quyết định phải đánh với ngươi một trận!” “Phụt!”
Bạch Thước bị thương rất nặng.
Tiểu tử khốn kiếp tình nguyện rời khỏi chiến đấu cũng không muốn liên thủ với nàng ta.
“Sâu kiến!"
Xương Thần bên kia một lần nữa đánh tới.
Lợi trảo to lớn vồ xuống, bao phủ cả Bạch Thước và Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Trời đất lại một lần nữa rơi vào hắc ám, lợi trảo to lớn như ma trảo thôn phệ vùng thế giới này lần nữa.
Không gian chung quanh trở nên mờ đi, muốn thoát khỏi thế giới nguyên bản.
Sức mạnh khổng lồ như ngọn sóng đánh tới, hết tầng này tiếp tầng khác.
Không gian chung quanh bị đè ép, sụp đổ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Quang mang của Trấn Yêu tháp không ngừng sáng lên, giờ khắc này Bạch Thước đã cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Xương Thần. “Rắc rắc, rắc rắc” âm thanh vang lên, vết nứt trên thân Trấn Yêu tháp không ngừng gia tăng và mở rộng.
Bạch Thước liêu mạng ngăn cản nhưng cách biệt thực lực to lớn khiến ngăn cản của nàng ta không hề có chút ý nghĩa nào.
Mắt thấy trên người mình vết nứt không ngừng mở rộng, trong lòng nàng ta lại một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng. Xong đời!
Sức mạnh đáng sợ như vậy, nàng ta đã không cách nào ngăn cản.
Tên khốn kiếp kia nói không sai, mình thật sự quá yếu. Ngay vào thời khắc Bạch Thước tuyệt vọng, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy ngọn tháp bị người ta tóm lẫy. Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, mang theo ngữ khí vô cùng khó chịu: “Phiền phức chất đi được, nói rồi không nghe.”
Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh mang theo Trấn Yêu tháp chật vật trùng sát ra ngoài.
Bạch Thước khiếp sợ phát hiện, Lữ Thiếu Khanh đang cứng rắn chống chọi sức mạnh để xông ra ngoài. Nhục thân cường hăãn cỡ nào mới làm được chứ?
Hắn thật sự là nhân tộc? Bạch Thước cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng rồi? Không phải là một tộc giáp thú nào trong yêu thú đấy chứ?
Không đúng, cho dù là tộc giáp thú cũng không có được nhục thân đáng sợ như vậy. Sau khi Lữ Thiếu Khanh nắm lấy Trấn Yêu Tháp xông ra một khoảng cách, cơ thể hắn đột nhiên như bị vô số dao cắt, từng vết thương xuất hiện, máu tươi phun ra. Trong lòng Bạch Thước giật mình, không chịu nổi.
Sức mạnh của Xương Thần có thể hủy diệt một tiểu thế giới, Lữ Thiếu Khanh có thể chống đỡ lâu như vậy đã coi như hắn lợi hại.
Trấn Yêu Tháp tỏa ra ánh sáng, tuy nhiên ánh sáng đã rất ảm đạm.
Bạch Thước theo bản năng muốn giúp đỡ, nhưng lúc này Lữ Thiếu Khanh lầm bầm một câu: “Còn chưa đủ lực, ai, Tử Quỷ vương bát cấm!” Bạch Thước sững sờ, là có ý gì?
Tiếp theho nàng ta liền cảm nhận được một cô sức mạnh hùng hậu khuếch tán trên người Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta trừng to mắt thì lại thấy tia sáng màu bạc chói mắt như tiên quang từ trên chín tầng trời chiếu rọi lên cơ thể hắn.
Dường như Bạch Thước nghe thấy một tiếng ông vang lên. Một đồ án như ẩn như hiện khổng lồ xuất hiện, đồng thời còn có một bóng người hư vô xuất hiện, tuy nhiên chỉ như chợt lóe lên.
Toàn thân Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới tản mát ra tia sáng ngân sắc, tia sáng ngân sắc phát ra khí tức nặng nề như vòng phòng hộ màu bạc.
Sức mạnh chung quanh đè ép đến, sau khi đụng vào thì hóa thành gợn sóng rồi biến mất. Tốc độ của Lữ Thiếu Khanh lập tức khôi phục, nắm lẫy Trấn Yêu tháp nhanh chóng phóng ra ngoài.
Bạch Thước chấn kinh.
Đây là công pháp gì? Sao hắn có thể kinh khủng như vậy, có thể ngăn cản được sức mạnh Hợp Thể kỳ? Đây là công pháp phàm gian có thể có sao?
Mặc dù tản mát ra sức mạnh hùng hậu nhưng lại khiến Bạch Thước cảm thấy sợ hãi. Rất nhanh, Bạch Thước cảm giác được cảnh sắc chung quanh tối sầm lại, Lữ Thiếu Khanh mang theo nàng ta xông ra khỏi phạm vi công kích của Xương Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận