Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 119 - Hắn ta thích mạnh



Chương 119: Hắn ta thích mạnhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmVậy sao? Tiêu Y có chút thất vọng.Nàng còn tưởng rằng Đại sư huynh của nàng có thể đánh thắng được đại năng Nguyên Anh trung kỳ.Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Nếu lão già Thương Chính Sơ này chỉ cao hơn một hai cảnh giới, trường kiếm của Đại sư huynh muội đã chém lên rồi. Hắn ta thích mạnh.""Bây giờ có phải không còn cách nào khác không?"Tiêu Y lo lắng đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, kéo y phục của hắn."Người Quy Nguyên Các cũng không phải dễ nói chuyện như vậy. Nhị sư huynh, huynh mau nghĩ biện pháp đi."Bởi vì Trương Tòng Long, thái độ của Quy Nguyên Các đối với Kế Ngôn khẳng định sẽ không khá hơn chỗ nào.Hiện tại đụng phải, lại có trưởng lão Thương Chính Sơ có thể áp chế Kế Ngôn.Không cần đoán cũng có thể biết người Quy Nguyên Các sẽ không bỏ qua cơ hội này.Có thể không giết chết Kế Ngôn, nhưng áp chế mặt mũi Kế Ngôn vẫn là có thể.Tiêu Y không hy vọng Đại sư huynh của mình bị người ta bắt nạt.Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, gõ đầu Tiêu Y một cái, ngồi dậy nói: "Đã nói với muội rồi, không cần lo lắng, có phải là muội không nghe thấy không hả?"Tiêu Y chớp chớp mắt, không hiểu Lữ Thiếu Khanh nói gì.Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y: "Nơi này là nơi nào?Tiêu Y vẫn không hiểu, nghi hoặc nói: "Khuê Sơn nha, sắp tới môn phái rồi."Khuê Sơn, cách thành Lăng Tiêu gần vạn dặm. Đối với tốc độ phi chu thì không cần quá nhiều thời gian."Chẳng phải vậy sao? Nơi này là địa bàn của chúng ta, còn sợ người Quy Nguyên Các gây sự?"Tiêu Y hiểu.Nơi này là địa bàn của Lăng Tiêu Phái, hơi có chút động tĩnh, sẽ kinh động môn phái.Môn phái đông đảo cao thủ, đặc biệt là chưởng môn, đã là Nguyên Anh hậu kỳ.Một khi Thương Chính Sơ dám gây bất lợi với Kế Ngôn, chưởng môn sẽ lập tức đánh tới, trực tiếp đánh chết ông ta.Nghe đến đó, Tiêu Y thở phào nhẹ nhõm.Nàng chỉ sợ Đại sư huynh của mình xảy ra vấn đề gì."Vậy thì tốt rồi." Tiêu Y vỗ vỗ ngực, nhìn thoáng qua bên ngoài.Phi chu dưới chân nàng và phi chu Quy Nguyên Các cùng tiến lên, chạy song song.Tốc độ cũng không vì hai bên giằng co mà chậm lại.Phỏng chừng không mất bao lâu nữa là bọn họ đã có thể trở lại môn phái.Nghĩ vậy, trên mặt nàng lộ ra nụ cười, nói: "Chúng ta rất nhanh có thể trở lại môn phái."Nhưng mà đúng lúc này, Tiêu Y nhận thấy tốc độ phi chu dường như chậm lại.Lữ Thiếu Khanh nhạy bén hơn nàng, hắn nhảy dựng lên.Như một mèo nhỏ bị hoảng sợ.Lữ Thiếu Khanh mắng to với bên ngoài: "Huynh có bệnh không vậy? Đều đã như vậy rồi mà còn muốn ra tay, huynh thật sự có bệnh đấy. Khoan đã, huynh từ từ để ta nhảy thuyền đã..."Tiêu Y vẫn chưa hiểu.Bên ngoài bỗng nhiên có kiếm ý tăng vọt, Kế Ngôn ra tay.Trong nháy mắt, kiếm ý mãnh liệt như thủy triều, phủ kín cả bầu trời.Trưởng lão Quy nguyên Thương Chính Sơ cười to."Ha ha, can đảm lắm! Ta cũng không bắt nạt ngươi, ta cũng sẽ dùng kiếm ý của ta chăm sóc cho ngươi."Tiếp theo, Tiêu Y liền cảm nhận được một đợt kiếm ý càng thêm khổng lồ.Đợt kiếm ý này tuy rằng không sắc bén như Kế Ngôn, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác nặng bề, thậm chí là hít thở không thông.Tiêu Y có loại ảo giác, nàng giống như bị nhốt trong nước, mặc cho nàng liều mạng giãy dụa cũng không thể hô hấp.Nàng vận chuyển công pháp, linh lực trong cơ thể cũng từ từ vận chuyển, mới miễn cưỡng giảm bớt loại cảm giác khó chịu này.Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh bên cạnh, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã khôi phục bình thường, một lần nữa nằm xuống."Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"Lữ Thiếu Khanh đau khổ nói: "Trời sắp mưa, nương cũng phải xuất giá rồi (1), còn có thể làm gì bây giờ? Thật sự là làm càn, đều quên nơi này còn có một sư đệ anh tuấn và một sư muội phiền phức sao?"(1) Có nghĩa là sự phát triển của sự vật không phụ thuộc vào ý chí con người mà có quy luật khách quan riêng của nó.Tiêu Y kháng nghị: "Ta không có phiền phức."Sau đó hỏi: "Đánh nhau như vậy, Đại sư huynh thật sự không có chuyện gì chứ?""Không sao đâu, lão già Thương Chính Sơ dùng thủ đoạn khác thì còn có thể bắt nạt Đại sư huynh của muội. Chứ còn kiếm ý thì, ha ha..."Tiêu Y nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy.Nàng nhìn Kế Ngôn đứng ở đầu thuyền, trong lòng tràn ngập chờ mong.Nàng muốn nhìn thấy Đại sư huynh của mình tàn nhẫn với Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các.Không mong có thể đánh bại Thương Chính Sơ, Tiêu Y biết điều này không thực tế. Chỉ cần có thể đánh vào mặt Thương Chính Sơ một chút, nàng đã rất thỏa mãn rồi.Không có cách nào, dù chỉ mới gặp người của Quy Nguyên Các một lúc, nhưng bọn họ đã để lại cho Tiêu Y ấn tượng rất kém cỏi.Trương Chính, Ngô Thiên Tung lần đầu tiên gặp mặt đã muốn làm Lữ Thiếu Khanh khó xử.Hôm nay hai chiếc phi chu gặp nhau, người Quy Nguyên Các vênh váo hung hăng, vừa mở miệng liền mắng chửi người.Tiêu Y đương nhiên hy vọng Đại sư huynh của mình mạnh mẽ dạy dỗ đám cháu trai Quy Nguyên Các này.Nàng lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy Kế Ngôn đứng ở đầu thuyền, không nhúc nhích. Bội kiếm của hắn ta ở trên không trung, đang giằng co với một thanh trường kiếm màu xanh thẳm.Tiêu Y cảm thấy kỳ quái, nói thầm: "Đại sư huynh đang làm gì vậy?"Không có kịch liệt va chạm như trong tưởng tượng, không có linh khí kinh thiên động địa bắn ra, cũng không có kiếm ý phong mang tất lộ tàn sát bừa bãi.Trông giống như hai bên chưa đánh nhau vậy."Chẳng lẽ còn chưa ra tay sao?"Tiêu Y tiếp tục nói thầm."Ngốc sao? Không thấy hai thanh kiếm đang đánh nhau sao?""Có sao?"Tiêu Y mở to hai mắt, cũng chỉ nhìn thấy hai thanh trường kiếm giằng co trên không, không có động tĩnh đánh nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận