Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1139: Ta cũng van xin huynh (tt)

Chương 1139: Ta cũng van xin huynh (tt)Chương 1139: Ta cũng van xin huynh (tt)
Kế Ngôn chỉ về hướng đám người Dận Khuyết, Tương Tỉ Tiên nói: "Chắc là ở bên kia, ban nấy cảm nhận được có người đang dòm ngó."
Lữ Thiếu Khanh lúc này rút kiếm ra, bay lên không, sát khí tràn ra bốn phía.
Tiêu Y nháy mắt mấy cái, hiếu kì hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh không đồng ý đi, làm sao bây giờ?"
Nàng nhìn qua Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, vẫn là ánh mắt đau lòng, nàng rất muốn đi giúp Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ cứu phụ mẫu nó ra.
Kế Ngôn mỉm cười: "Đệ ấy có nói không đi sao?”
Tiêu Y sững sờ, Kế Ngôn chỉ hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, nói: "Nếu như đệ ấy không muốn đi thì chắc giờ đã kéo chúng ta rời khỏi nơi này rồi chứ không phải đi tìm những người kia."
Tiêu Y vui mừng: "Thật sao?"
Kế Ngôn xoay người sang chỗ khác: "Đệ ấy đi tìm người hỏi rõ ràng tình báo, cuối cùng sẽ quyết định xem có đi không."
Tiêu Y vui mừng quá đỗi, chạy tới nói với Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ: "Tốt quá rồi, phụ mẫu của ngươi được cứu rồi."
Sau đó nàng cũng đuổi theo sát, nàng muốn xem thử rốt cuộc ai dám tới đây nhìn lén.
Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm xuất hiện trên bầu trời, nhìn về phía Kế Ngôn chỉ.
Dận Khuyết nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, trong lòng hắn ta giật thót một cái, lửa giận không tự chủ xuất hiện, thiêu đốt kịch liệt trong lồng ngực.
Dận Khuyết hận không thể lập tức lao ra hung hăng thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.
Hảẳn ta lớn như thế này, đây là lần đầu bị người ta lừa như vậy, quả thực là sự sỉ nhục.
Những người khác nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, thấp giọng nói: "Là Mộc Vĩnh kia sao? Hắn ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ đã phát hiện chúng ta?"
"Không thể nào." Tương T¡ Tiên lập tức lắc đầu: "Chúng ta trốn xa như vậy, không thể nào bị phát hiện."
"Đúng đấy, đây là phi thuyền trưởng lão đưa cho đại tiểu thư, tính bảo mật rất tốt."
Nhưng mà Tương Ti Tiên vừa mới nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền đi từ xa tới, đến khu vực này, ánh mắt lạnh lùng tuần sát một lượt rồi mở miệng: "Ra đi!"
Bọn người Dận Khuyết, Tương Tỉ Tiên hai mặt nhìn nhau.
"Không thể nào? Chúng ta bị phát hiện sao?"
Tương T¡ Tiên không thể tin được, nàng ta cắn răng: "Sẽ không đâu, đừng hốt hoảng, hắn đang gạt chúng ta đấy."
Tương Ti Tiên cũng không tin, đây chính là phi thuyền do chính tay gia gia nàng ta chế tạo, người bình thường căn bản không phát hiện được.
Lữ Thiếu Khanh đích thật là không biết bọn người Tương Tỉ Tiên đang núp ở chỗ nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được có người đang nhìn lén.
"Không ra đúng không?" Lữ Thiếu Khanh quát lớn: "Đã vậy đừng trách ta tung ra tuyệt chiêu!" Bọn người Tương Ti Tiên như lâm đại địch.
Tuyệt chiêu sao?
Nhất định rất kinh người?
Bọn người Tương Ti Tiên, Dận Khuyết ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sơ sẩy một cái sẽ lộ ra chân tướng.
Bọn hắn đều muốn nhìn thử xem tuyệt chiêu của Lữ Thiếu Khanh là gì.
Lữ Thiếu Khanh dốc hết sức lớn một tiếng: "Đại sư huynh!"
"Phụt!"
Tương T¡ Tiên không nhịn được, bật cười.
Những người khác cũng không khác gì mấy, đều không kềm được.
Vài tiếng ho khan liên tiếp. Vốn bọn hắn tưởng sẽ là tuyệt chiêu nào đó kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, kết quả lại hét lên một tiếng như vậy.
Không phải ban nãy nha đầu kia cũng sử dụng rồi sao?
Hóa ra tuyệt chiêu của các ngươi là Đại sư huynh à?
Nhưng nghĩ đến thực lực của Kế Ngôn, có vẻ như, cũng có thể coi là tuyệt chiêu.
Cho dù là Dận Khuyết cũng bị Lữ Thiếu Khanh làm cho nghẹn họng, thấp giọng chửi thề: "Tên vô sỉ."
Có khác gì đám con nít gọi người lớn chứ?
Tâm tình bọn người Dận Khuyết, Tương Tỉ Tiên chập chờn, Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng nắm bắt được vị trí của bọn hẳn. Hừ lạnh một tiếng, một kiếm đánh xuống.
Giấu không được rồi.
Tương T¡ Tiên vội vàng khống chế phi thuyền trốn tránh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Dận Khuyết, sửng sốt một chút, sau đó nặn ra nụ cười: "Ôi chao, Dận huynh, đã lâu không gặp."
"Ngươi chưa chết à?"
Dận Khuyết nghe xong, không nhịn được, gầm thét xông lên: "Ngươi, khốn kiếp!"
"Ta muốn làm thịt ngươi."
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh lui lại, trường kiếm chỉ vào Dận Khuyết, nghiêm nghị quát: "Gặp mặt liền muốn đánh nhau à?"
"Ngươi không cẩn thận rơi xuống thuyền, ta ăn không được, ngủ không ngon, vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của ngươi, bây giờ thấy ngươi bình yên vô sự, lòng ta cuối cùng nhẹ nhàng thở phào."
Lời này cần bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu giả dối, chọc cho Dận Khuyết đau hết tâm can.
"Đáng chết khốn kiếp." Dận Khuyết chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu nhân hèn hạt"
Lữ Thiếu Khanh không vui, thở phì phò nói: "Sao ngươi còn măng chửi người?"
Hắn lại nói với Tương Tỉ Tiên: "Vị tỷ tỷ này, hắn mắng chửi người, ngươi có quản lí không?"
Tương Tỉ Tiên bên này đang quan sát Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt mang theo hiếu kì. Đây chính là người mình đuổi theo mấy tháng nay sao?
Nàng ta cười cười, chắp tay với Lữ Thiếu Khanh một cái: "Ta tên Tương Ti Tiên, ngưỡng mộ đã lâu."
"Tương T¡ Tiên? Quả nhiên là tên rất hay, cái tên vừa nghe đã thấy có cốt cách, người đẹp, tên cũng đẹp, tính tình cũng tốt, giọng nói cũng dịu dàng, quả nhiên là đại mỹ nữ."
Trong mắt Lữ Thiếu Khanh lộ ra tia sợ hãi thán phục, tựa như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế.
Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười rực rỡ xán lạn, cộng thêm bề ngoài anh tuấn của hắn khiến Tương T¡ Tiên lần đầu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tăng thêm rất nhiều hảo cảm.
Nàng ta cũng nở nụ cười, như đóa hoa nở rộ, nàng ta nói: 'Mộc công tử quá khen."
Trong lòng đắc ý.
Không một nữ nhân nào có thể cự tuyệt người khác tán thưởng mình xinh đẹp.
Dáng vẻ tươi cười của Tương Ti Tiên khiến Dận Khuyết đứng bên nhìn đến ngẩn người.
Vãi, nụ, nụ cười thế này, đã bao lâu rồi ta chưa từng nhìn thấy?
Quả nhiên, đại tiểu thư cười lên trông thật xinh đẹp.
Nếu như ngày nào nàng cũng cười với ta như vậy, ta chết cũng không tiếc.
Dận Khuyết nổi giận, tên khốn kiếp, miệng lưỡi ba hoa, tra nam.
Hắn ta càng nổi giận hơn, hai mắt như muốn phun lửa, hận không thể thiêu chết Lữ Thiếu Khanh. Dận Khuyết tiến lên một bước, vô tình hay cố ý ngăn trước mặt Tương Ti Tiên, ngăn cản ánh mắt Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đang đùa giỡn đại tiểu thư sao?"
Mỹ mạo của đại tiểu thư há loại người như ngươi có thể nghị luận?
Cái tên khốn kiếp này vừa nhìn đã biết là đăng đồ tử, nên bị đánh chết ngay lập tức.
Hắn ta nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi còn dám đùa giốn đại tiểu thư, ta nhất định sẽ thu thập ngươi." Chương 1140: Tỷ tỷ ngươi nhất định rất phiền não
Lữ Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ nhìn Dận Khuyết một chút, nhìn nhìn Tương Ti Tiên sau lưng hắn ta, càng cười Vui vẻ.
Hản đến gần mấy bước, dưới cái nhìn chăm chú và mặt đầy cảnh giác của Dận Khuyết, nháy mắt mấy cái với Tương T¡ Tiên: "Tỷ tỷ, hắn là đạo lữ của ngươi sao?"
A, tên khốn kiếp này có vẻ cũng khá thức thời đấy, biết ta và đại tiểu thư trời sinh một đôi.
Tương Ti Tiên lắc đầu, quả quyết làm sáng tỏ, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Dận đại ca và ta từ nhỏ đã lớn lên và chơi đùa cùng nhau, ta vẫn luôn đối xử với huynh ấy như ca ca." Lữ Thiếu Khanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ta còn tưởng rằng hắn là đạo lữ của ngươi đấy."
"Ngươi nhìn xem, ngươi còn chưa bước vào cửa mà hắn đã quản ngươi như vậy, một khi qua cửa chắc ngay cả đại môn hắn cũng không cho ngươi bước ra."
Vãi!
Hóa ra là muốn nói xấu ta.
Dận Khuyết giận không kêm được, muốn động thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vội hét lên với Tương Ti Tiên: "Tỷ tỷ, ngươi nhìn đi, hắn còn muốn đánh người, tính tình thật thô bạo."
Cơ thể Dận Khuyết cứng đờ, dù trong lòng hắn ta lửa giận ngút trời, hắn †a cũng không dám loạn động. Trước mặt người mình thích, hắn ta không cho phép bản thân biểu hiện thất thố như vậy.
Nụ cười của Tương T¡ Tiên vẫn rất xán lạn, vô cùng vui vẻ, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Chẳng qua Dận đại ca nói đùa với Mộc công tử thôi."
"Nói đùa à, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng hắn muốn đánh ta đấy." Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực, cười nói với Dận Khuyết: "Dận huynh, huynh như vậy là không đúng đâu, huynh dọa ta rồi."
Dận Khuyết mặt không cảm xúc, rất muốn dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không ngừng, dứt khoát bước qua Dận Khuyết, đến trước mặt Tương T¡ Tiên, ánh mắt nhìn trừng trừng Tương Ti Tiên.
Tương T¡ Tiên không ngờ có người dám trực tiếp như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y vừa chạy tới đây cũng ngây ngẩn cả người, thật không ngờ, Nhị sư huynh lại ngắm tỷ tỷ mỹ lệ này một cách lộ liễu như vậy.
Muốn làm gì?
Nhẫn nhịn lâu như vậy, nhịn không được nữa sao?
Sinh lý chiến thắng lý trí, chuẩn bị để lộ bản tính rồi?
Ồ, Đại sư huynh cũng có vấn đề, cứ mãi lặng lẽ tu luyện, lạnh nhạt Nhị sư huynh.
Làm hại Nhị sư huynh muốn ra ngoài ăn vụng.
Dận Khuyết nhìn thấy hành động của Lữ Thiếu Khanh thì giận tím mặt, tên đăng đồ tử khốn kiếp này càng ngày càng quá đáng.
"Ngươi đang làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Dận Khuyết, mà là sờ lên cằm, không ngừng gật đầu đánh giá Tương T¡ Tiên như nhìn thấy một vật phẩm tinh mỹ vậy.
Sắc mặt Tương T¡ Tiên càng thêm đỏ bừng, thời khắc Dận Khuyết muốn bộc phát, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng.
"Ta muốn hỏi một chút, tỷ tỷ ngươi nhất định rất phiền não đúng không?”
Tương Ti Tiên sửng sốt một chút, Dận Khuyết cũng sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, vì sao lại hỏi như vậy?
Tiêu Y cũng vội vàng đi đến bên cạnh Nhị sư huynh của mình, vểnh tai, nàng muốn biết Nhị sư huynh mình định làm gì.
Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, nhất định rất nhiều người theo đuổi?"
"Những người theo đuổi kia tựa như những con ruồi bay tới bay lui bên cạnh tỷ tỷ, cho nên nhìn tỷ tỷ vô cùng phiền não, đúng không?”
Sau khi Tương T¡ Tiên nghe xong, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, như đóa hoa hồng thẹn thùng vậy.
Tiêu Y bội phục cúi đầu bái một cái, miệng của Nhị sư huynh thật lợi hại, nịnh nữ hài tử là giỏi nhất.
Dận Khuyết ở bên cạnh tức giận đến phát cuồng.
Dận Khuyết nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ nói mấy câu đã dỗ cho Tương Tỉ Tiên tươi như nở hoa thì gâm thét: "Ngươi bớt ở chỗ này hoa ngôn xảo ngữ, đại tiểu thư sẽ không bị ngươi lừa gạt đâu."
Dận Khuyết hận không thể bịt tai Tương T¡ Tiên lại, lớn tiếng nhắc nhở Tương Tỉ Tiên không nên bị loại công tử đào hoa, tiểu nhân hèn hạ như Lữ Thiếu Khanh lừa.
Đáng tiếc, hắn ta không dám.
Hắn ta chỉ có thể phãn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, dùng ánh mắt cảnh cáo Lữ Thiếu Khanh, để Lữ Thiếu Khanh thu liễm một chút.
Đừng trêu chọc nữ nhân hăn ta thích trước mặt hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh làm như không thấy ánh mắt của Dận Khuyết, hắn cười hỏi lại: "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy ta nói đúng sao?"
"Hóa ra trong lòng ngươi, Tỉ Tiên tỷ tỷ là một người xấu xí, không đáng một đồng à?"
Vãi, Dận Khuyết sắp nghiến nát răng rồi.
Gọi cả Tỉ Tiên tỷ tỷ rồi?
Tên đáng ghét.
Nhưng Dận Khuyết nhận ra ánh mắt của Tương Ti Tiên nên chỉ có thể tiếp tục đè nén cơn giận trong lòng, hắn ta cắn răng nói: "Ta đương nhiên không phải ý này, ý của ta là. ."
Ý của ta là để ngươi bớt ở chỗ này miệng ba hoa, bớt ở chỗ này trêu chọc đại tiểu thư.
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang lời hắn †a: "Vậy ngươi có ý gì?"
"Ti Tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ta khen vài câu cũng không được sao?"
"Ngươi thật là hẹp hòi, hay là ngươi đang đố kị?"
Ta đố kị cái cọng lông.
Dận Khuyết vội vàng giải thích với Tương Ti Tiên: "Đại tiểu thư, ta không phải có ý đó."
Tương Tỉ Tiên cười lắc đầu: "Dận đại ca, ta biết."
Trong lòng Dận Khuyết thở phào, quả nhiên khéo hiểu lòng người, thật không hổ là người ta thích.
Hảẳn ta đắc ý nhìn xem Thiếu Khanh, hừ, tên hèn hạ, ngươi cho rằng chút thủ đoạn ấy của ngươi là có thể ly gián tình cảm giữa chúng ta sao?
Mắt thấy đã tương đối rồi, Lữ Thiếu Khanh không tiếp tục đùa Dận Khuyết nữa mà nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, mọi người trốn ở đây là muốn làm gì vậy? Ta đâu có quấy rầy mọi người nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận