Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 517 - Lần nào cũng gặp người cản đường (tt)



Chương 517: Lần nào cũng gặp người cản đường (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMấy tên tu sĩ khác cũng ánh mắt bất thiện nhìn Lữ Thiếu Khanh, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.Lữ Thiếu Khanh trong lòng chửi thầm, trên mặt mỉm cười: “Ta đây không phải vì quá mức chuyên tâm đi đường, không nhìn thấy sao?”Lúc này hắn mới phát hiện trên con đường này có gì đó là lạ.Qua khỏi Mục thành, lúc đi thẳng về phía Bắc Lữ Thiếu Khanh vẫn còn có thể đụng phải khá nhiều người. Còn đến bây giờ, xung quanh hắn không hề gặp các tu sĩ khác.Mà con đường này là con đường ngắn nhất để đến Hướng thành, đi đường vòng ít nhất phải tốn khoảng một tháng.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tìm hiểu rõ một phen mới biết được là chuyện gì xảy ra.Nơi này cũng đang tổ chức tụ hội.Đại sư huynh của Thiên Cung môn một trong hai đại môn phái của Yến Châu tổ chức tụ hội.Cũng theo kiểu thế hệ trẻ cùng tụ tập lấy danh nghĩa giao lưu, cùng tỷ thí luận bàn, nghiên cứu thảo luận tâm đắc trong tu luyện.Thiên Cung môn và Điểm Tinh Phái là hai đại môn phái của Yến Châu.Phạm vi thế lực của Điểm Tinh Phái là phía Đông Yến Châu, nối liền với Tề Châu.Phạm vi thế lực của Thiên Cung môn là ở khu vực phía tây, nối liền với Đông Châu.Thiên Cung môn là bá chủ phía Tây Yến Châu, Đại sư huynh của họ tổ chức tụ hội bắt người khác phải đi đường vòng là hành vi vô cùng bình thường.Không ai dám không nể mặt họ, cho nên rất nhiều người sau khi đọc được cảnh báo trên đường đã lần lượt đi đường vòng, cho dù có tốn nhiều thời gian hơn cũng không dám trêu chọc Thiên Cung môn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, trong lòng mắng to.Khốn kiếp, nếu không phải vì ta đang bận việc thì ta đã xông vào giết chết các ngươi rồi.Tên nào tên nấy không lo tu luyện, cả ngày cứ tổ chức tụ hội.Thói đời sa đọa, lòng người gian trá.Lữ Thiếu Khanh không muốn gây chuyện, hắn đã trêu chọc Điểm Tinh Phái rồi, nếu còn trêu chọc thêm Thiên Cung môn, lỡ như có một Hóa Thần nào nhảy ra thì sẽ thê thảm lắm.Sau khi Lữ Thiếu Khanh đã hỏi thăm rõ ràng thì không hề có ý định gây chuyện.Hắn quay đầu thuyền rời đi nhưng vẫn bị các tu sĩ trước mặt ngăn lại.“Chậm đã, ta nghi các ngươi là gian tế, xuống thuyền để kiểm tra.”“Làm gì vậy?”Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh trầm xuống.Hắn không muốn gây phiền phức nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.Mấy tên tu sĩ trước mặt chẳng qua chỉ là Trúc Cơ kỳ, hắn động một ngón tay là có thể nghiền chết bọn hắn rồi, còn đơn giản nhẹ nhàng hơn giết một con kiến.“Không nghe thấy lời chúng ta nói sao?”Vài tên tu sĩ mặc trang phục môn phái khác nhau, thực lực không mạnh nhưng lại ngang ngược càn rỡ, mặt mũi tràn đầy kiêu căng.“Chúng ta hoài nghi các ngươi là gian tế, hữu tâm muốn điều tra tình báo của chúng ta, muốn gây chuyện.”“Xuống thuyền, chúng ta muốn kiểm tra.”“Không sai, lần này hơn mười thế lực chúng ta tụ tập ở đây, không thể để tiểu nhân thừa cơ gây chuyện được. “Lữ Thiếu Khanh biết mấy tên này đang nhân cơ hội kiếm chuyện.Có vẻ như đứng mãi ở đây khiến bọn hắn cảm thấy quá nhàm chán, vất vả lắm mới gặp được một người nên mới muốn kiếm chút chuyện để tiêu khiển.Đệ tử các môn phái lớn đều có tật xấu này.Bao gồm đệ tử Lữ Thiếu Khanh cũng vậy.Ỷ sau lưng mình có sức mạnh và chỗ dựa nên lấn yếu sợ mạnh, gặp được ai trông có vẻ dễ bắt nạt thì sẽ không chút khách khí.Haizz!Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ không vui nhưng vẫn tận tình khuyên bảo, lời lẽ thấm thía khuyên nhủ: “Ta khuyên mấy người các ngươi lương thiện đi một chút. Bởi vì khi các ngươi đối xử lương thiện với thế giới, thế giới cũng sẽ lương thiện với các ngươi.”Nhưng, hành động này của Lữ Thiếu Khanh trong mắt mấy tên tu sĩ này lại là biểu hiện của sự hèn yếu.Bọn hắn cười ha ha, không để mấy lời dễ nghe của Lữ Thiếu Khanh vào tai.“Haha, đây là thứ hèn nhát gì vậy, hay đầu óc có vấn đề?”“Cười chết mất, còn lương thiện nữa? Giới tu luyện mà nhắc đến lương thiện sao?”“Loại người này có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích.”Sau khi cười xong, có người quát: “Không xuống đúng không?”“Đi lên, phía trên nhất định có vấn đề.”“Đúng vậy, cái tên ở đầu thuyền ta thấy hắn vẫn ngồi mãi ở đó, chắc chắn có vấn đề.”Mấy tên tu sĩ lại muốn cưỡng ép lên thuyền.Lữ Thiếu Khanh thấy bọn chúng sử dụng linh phù bay về phía phi chu thì không kìm được nữa.Mụ nội nó, ta không có ý định kiếm chuyện, cho thể diện mà không cần, được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không.Lúc Lữ Thiếu Khanh định hành động thì Kế Ngôn đứng lên.“Xuống dưới!”Kế Ngôn quát khẽ một tiếng, như linh chỉ trên trời giáng xuống, Kế Ngôn quát khẽ một tiếng, nhưMấy tên tu sĩ chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể hỗn loạn, như những đứa trẻ không nghe lời, tán loạn trong cơ thể.“Phụt!”Mấy tên tu sĩ kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi ngã trên mặt đất.“Ngươi, ngươi...”Tất cả mọi người đã kịp phản ứng, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.Bọn hắn có ngốc cũng biết đã đá phải tấm sắt, trêu phải đại nhân vật không trêu chọc được.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Kế Ngôn một cái: “Huynh định làm gì? Đừng có tùy ý gây chuyện, ngoan ngoãn đứng sang một bên cho ta.”Lữ Thiếu Khanh đứng trên phi chu, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, nói với bọn hắn: “Ta không muốn gây chuyện, các ngươi đừng cứ hành động lung tung, cuối cùng lại tự rước lấy khổ.”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, ngữ khí nghiêm túc như đang suy nghĩ xem có nên giết mấy tên này hay không.Giết chết bọn hắn thì dễ nhưng có thể sẽ dính líu đến môn phái sau lưng bọn hắn, đến lúc đó lại phiền phức.Mấy tên tu sĩ như nhìn thấy sát ý như ẩn như hiện của Lữ Thiếu Khanh nên trong lòng càng thêm sợ hãi.Có một tu sĩ hét lớn: “Ngươi, các ngươi chớ làm bậy, nói cho các ngươi biết, ta là người của Thăng Dương các, dám đụng đến sợi lông của ta, chắc chắn Thăng Dương các sẽ không buông tha cho các ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận