Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 672 - Hóa Thần của Quy Nguyên Các và Thiên Cung Môn đều tới (tt)



Chương 672: Hóa Thần của Quy Nguyên Các và Thiên Cung Môn đều tới (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không rõ, nhưng mà vẫn để cho Tiểu Hồng ghé vào trên đầu của nàng, sau đó đi ra, chỉ vào Hề Ung trên trời nói: "Lão gia hỏa, ông sủa cái gì ở phía trên đấy vậy? Đến chó cũng không sủa như ông, chó thấy người còn biết vẫy đuôi đấy. Một chút lễ phép cũng không có, quả nhiên rất Quy Nguyên Các, a, không đúng, là Quy Nguyệt Các, Quy Nguyên Các các ngươi chính là một đám đàn bà."Hề Ung sửng sốt một chút, xác nhận nửa ngày cuối cùng cũng hiểu được đây là đang mắng ông ta, nhất thời giận tím mặt: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết."Từ khi ông ta xuất đạo đến bây giờ, còn chưa có ai dám mắng ông ta như vậy.Hề Ung nổi giận muốn ra tay với Tiêu Y, bỗng nhiên một thanh âm non nớt vang lên."Vị đạo huynh này, cần gì phải nổi giận như thế?"Tiếp theo một người giống như trẻ con xuất hiện ở trên bầu trời, mặt mang mỉm cười, đứng đối diện với Hề Ung.Mặc dù ông ta không bộc phát khí tức của mình như Hề Ung, nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy người này, trong lòng nhịn không được nhảy dựng.Người này hắn quen mà, chính là Hóa Thần của Thiên Cung Môn.Ông ta là lão tổ Thiên Cung Môn, trông thì giống như một đứa trẻ đáng yêu, nhưng lại là một tu sĩ Hóa Thần hàng thật giá thật."Ngươi là người phương nào?" Hề Ung cảm giác được uy hiếp, tạm thời xem nhẹ người phía dưới, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Hóa Thần Thiên Cung Môn, sát khí tràn ngập.Sắc mặt Hóa Thần Thiên Cung Môn tái nhợt, vẫn duy trì nụ cười, nhẹ giọng nói ra tên của mình: "Ta là Quách Bùi Nguy!""Là ngươi?" Hề Ung giật mình, lại thêm vài phần kiêng kị, đây chính là người xuất đạo sớm hơn ông ta."Không phải mọi người nói ngươi đột phá không có kết quả, đã vẫn lạc rồi sao?"Nụ cười của Quách Bùi Nguy không thay đổi, phong khinh vân đạm, trên khuôn mặt non nớt lại tản ra khí tức già dặn: "Không phải ngươi cũng nói đã vẫn lạc rồi sao?"Đều là sự tồn tại giống nhau, tất cả mọi người đều nghe nói đến tên của đối phương.Là người đồng đạo.Hề Ung nhìn đối phương thật sâu, đều là giả chết trốn đi, muốn lười biếng không ra mặt.Chỉ là…Hề Ung lạnh lùng cười, không e ngại Quách Bùi Nguy: "Ngươi chẳng qua mới là cảnh giới Hóa Thần tầng bảy, ngươi không phải đối thủ của ta."Sau đó, khí tức tăng vọt, ý đồ ra oai phủ đầu với Quách Bùi Nguy.Tuy rằng lúc trước Quách Bùi Nguy bị thương, nhưng ông ta che giấu rất tốt, hời hợt hóa giải đòn ra oai phủ đầu của Hề Ung: "Hề huynh, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó với ta hay không?"Khí tức của ông ta cũng tăng vọt, rõ ràng là thực lực ở cảnh giới tám tầng."Ngươi!"Hề Ung không nghĩ tới đối phương cùng cảnh giới, khí diễm kiêu ngạo lúc này tiêu tán vài phần.Mà trong lòng Quách Bùi Nguy cũng có kiêng kỵ thật sâu đối với Hề Ung, ông ta bị thương nên cũng không phải là đối thủ của Hề Ung.Ông ta chỉ vào đám Lữ Thiếu Khanh phía dưới nói: "Cần gì vì bọn họ mà tổn thương hòa khí của chúng ta? Nếu có thứ gì tốt, mọi người chia đều là được, Hề huynh, ý huynh thế nào?"Hai người chỉ sau một phen thăm dò nho nhỏ đã biết thực lực đối phương mạnh mẽ, trong lúc nhất thời không làm gì được đối phương, đánh nhau ngược lại sẽ đôi bên đều thiệt.Hai người đều là hạng người cáo già, biết cách làm nào là thích hợp nhất dưới tình huống như vậy.Hai người chỉ đơn giản nói một câu liền lập tức dựng lên liên minh lâm thời, trở thành đồng minh tạm thời.Về phần liên minh này có thể tan vỡ hay không, phải xem khi đi dến cuối cùng, bọn họ có thể đạt được thứ tốt gì.Hai Hóa Thần liên thủ, sắc mặt Thiều Thừa đại biến, một người ông còn đánh không lại, càng miễn bàn hai người.Trong lòng Thiều Thừa lo lắng, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.Mà Tiêu Y cũng há to miệng, nhanh như chớp chạy về bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, rụt cổ: "Nhị, Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"Còn mắng hay không mắng?Lữ Thiếu Khanh tuyệt không lo lắng, hắn mất hứng quát lớn Tiêu Y: "Muội chạy về làm gì? Làm việc phải có đầu có cuối, tiếp tục mắng đi."Thiều Thừa bị hù chết, mẹ nó, cái tên hỗn trướng này, ghét bỏ chúng ta chết không đủ nhanh sao? Ông quát: "Đừng hồ nháo, đều an phận một chút cho ta."Lữ Thiếu Khanh tuyệt không lo lắng: "Sợ cái gì chứ? Hai lão già này rõ ràng là tới vì chúng ta, nhưng không phải tới kết giao bằng hữu với chúng ta. Lên, tiếp tục mắng bọn họ, mắng càng ác càng tốt."Vỗ mông ngựa bọn họ cũng sẽ không thả người ra, chẳng thà mắng cho thống khoái.Tiêu Y run rẩy đứng ra, hai Hóa Thần a, áp lực thật lớn.Thấy Tiêu Y đứng ra, Quách Bùi Nguy nói với Tiêu Y: "Tiểu nha đầu, lần này các ngươi có được thứ gì tốt? Giao ra đi, giao ra rồi ta có thể tha mạng cho ngươi."Hề Ung lại không đồng ý, ánh mắt ông ta lạnh như băng, sát ý tràn ngập: "Không được, ta phải giết bọn họ."Tiêu Y dám mắng ông ta, nếu không nghiền xương Tiêu Y thành tro, khó tiêu mối hận trong lòng.Tiêu Y nghe xong, tức giận cũng nổi lên, Nhị sư huynh của ta còn chưa nói gì, lão cẩu ngươi kêu la cái gì?"Lão cẩu, ngươi đang kêu cái gì? Hóa Thần mà thôi, Nhị sư huynh nhà ta đập chết ngươi còn đơn giản hơn đập chết một con ruồi. Ngươi cuồng như vậy không phải là ỷ vào thực lực của ngươi sao? Nếu thực lực cảnh giới của ngươi ngang với ta, ta giết ngươi như giết gà.""Sống lâu như vậy mà cũng không sống thông suốt, sống uổng phí, sống đến trên người chó rồi. Ai nha, thật ngại quá, ta không nên sỉ nhục chó."Bề ngoài thanh thuần, giọng nói ngọt ngào, lại nói ra lời nhục nhã thấu xương, làm cho Quách Bùi Nguy nhịn không được liếc mắt.Miệng nha đầu này thật độc.Trong lòng lại thầm thấy may mắn, may mắn không phải mắng mình, bằng không mình nhất định sẽ bị tức chết, đồng thời cũng hiểu được vì sao Hề Ung nhất định phải giết những người này.Bị Tiêu Y mắng trước mặt mọi người, Hề Ung giận dữ cười: "Tốt, tốt lắm, hôm nay ai tới cũng không cứu được ngươi. Mặc kệ ngươi có phải là nữ hay không, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi."Trong lòng Hề Ung nảy sinh ý ác độc.Vừa muốn ra tay, Lữ Thiếu Khanh đã đứng ra, không chút khách khí nói với Hề Ung: "Lão già, cho ngươi một cơ hội, hiện tại lập tức cụp đuôi cút, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết."

Bạn cần đăng nhập để bình luận