Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 966. Biết tấm lệnh bài này sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi nói cái gì?"Lời nói của Lữ Thiếu Khanh khiến Thôi Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng là người đầu tiên không nhịn được, nàng ta nhảy dựng lên giống như một người bị xé rách vết sẹo.Nàng ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hô to: "Ngươi lại đang lừa gạt Thôi gia chúng ta sao? Tên đáng chết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."Coi Thôi gia ta là cái gì? Là kẻ coi tiền như rác sao?Thôi gia ta có tiền cũng sẽ không cho không như vậy.Những người khác trong Thôi gia cũng cắn răng, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, nếu như có thể, bọn họ không ngại xông lên loạn đao chém chết Lữ Thiếu Khanh.Ba ngàn vạn viên linh thạch vốn chính là nỗi đau của Thôi gia, bên này còn chưa nghĩ sẽ trả thù Lữ Thiếu Khanh như thế nào.Lữ Thiếu Khanh ngược lại còn dám tới cửa, trần trụi dọa dẫm.Thôi Chương Minh căm hận nói: "Tốt lắm, ngươi là người đầu tiên dám dọa dẫm Thôi gia."Lão tựa như một con dã thú, ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, giống như có thể bùng nổ giết người bất cứ lúc nào.Đàm Linh bên này cũng không bình tĩnh được nữa.Trong lòng không tĩnh tâm được.Vậy mà lại dám lấy sư phụ mình ra làm bia đỡ đạn, dùng để dọa dẫm Thôi gia.Ngươi không sợ sư phụ ta đến đánh chết ngươi sao?"Ngươi câm miệng cho ta." Đàm Linh quát: "Bớt lấy sư phụ ta ra nói đi."Sắc mặt Đàm Linh có vài phần mất tự nhiên, thậm chí có thể nói là có vẻ ngượng ngùng.Mặc dù nàng ta là đệ tử của trưởng lão thứ hai, nhưng nàng ta sẽ không lấy cờ hiệu của sư phụ mình ra để hoành hành ngang ngược ở Thánh Địa này, cũng sẽ không dễ dàng lấy chỗ dựa của sư phụ mình ra áp người.Gặp phải chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân tự giải quyết.Lữ Thiếu Khanh thì sao, động tí là lấy cờ hiệu của sư phụ nàng ta ra, còn thuần thục hơn so với đồ đệ là nàng ta.Điều này làm cho Đàm Linh thậm chí còn hoài nghi sư phụ mình có phải đã giấu mình thu Lữ Thiếu Khanh làm đồ đệ hay không.Bằng không loại sức mạnh lẽ thẳng khí hùng này là từ đâu tới vậy?Lữ Thiếu Khanh làm như không nghe thấy lời Đàm Linh nói, hắn nói với Thôi Chương Minh: "Thức thời thì nhanh chóng giao linh thạch ra đây, nếu không đến lúc đó trưởng lão thứ hai tới cửa, cũng không phải là chuyện một trăm vạn linh thạch có thể giải quyết được đâu."Đàm Linh quay đầu bước đi, nhanh chóng rời khỏi Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nói với Thôi Chương Minh: "Chuyện lần này không liên quan đến sư phụ ta. Hắn cũng không phải là người của sư phụ ta, không có quan hệ gì với sư phụ ta."Ý tứ rất rõ ràng, Thôi Chương Minh ngươi muốn ra tay thì ra tay đi, tốt nhất là nhanh chóng giết chết hắn đi.Lữ Thiếu Khanh ngây dại, kêu to: "Ngươi ở bên nào vậy? Ta đang giúp ngươi trút giận, ngươi thì làm gì? Làm hiệp khách đâm sau lưng sao?"Đàm Linh cũng không quay đầu lại: "Chuyện lần này ngươi gây ra, tự ngươi giải quyết đi."Trong lòng Đàm Linh có loại cảm giác, Lữ Thiếu Khanh là cố ý, là đang mưu đồ cái gì đó.Vì lý do an toàn, không muốn cho Lữ Thiếu Khanh bán đứng mình, nàng ta quả quyết bán Lữ Thiếu Khanh trước, xem Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc muốn làm gì.Thôi Chương Minh thấy thế, nhịn không được cười ha ha.Lão đã gặp vô số trận nội chiến, nhưng giống như Đàm Linh vẫn là lần đầu tiên.Thôi Chương Minh thấy Đàm Linh rời đi, lão không nói hai lời lập tức ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Đã sớm hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương, không giết thì khó nguôi giận.Vì phòng ngừa Lữ Thiếu Khanh chạy đến bên cạnh Đàm Linh giống như vừa rồi, trước khi ra tay lão đã phong tỏa không gian xung quanh Lữ Thiếu Khanh."Ha ha." Thôi Chương Minh đắc ý cười to: "Bây giờ xem ngươi trốn đi đâu?"Không có Đàm Linh, lão có thể không hề cố kỵ mà xuống tay.Vừa ra tay chính là toàn lực xuất kích.Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, giống như thần chưởng từ trên trời rơi xuống mạnh mẽ lao về phía Lữ Thiếu Khanh.Biểu cảm của Thôi Chương Minh dữ tợn, trên mặt tràn ngập sát ý nồng đậm, muốn đập chết Lữ Thiếu Khanh như đập chết một con ruồi.Đàm Linh đứng ở xa xa, bình tĩnh nhìn Thôi Chương Minh ra tay với Lữ Thiếu Khanh."Vừa hay, cũng có thể nhân cơ hội nhìn xem ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu." Đàm Linh thấp giọng tự nói.Lần đầu gặp mặt, Đàm Linh đã lĩnh giáo thần thức mạnh mẽ của Lữ Thiếu Khanh.Đến bây giờ, Đàm Linh còn thường thường cảm thấy đầu có chút đau.Lữ Thiếu Khanh có thần thức mạnh mẽ, hơn nữa là đột nhiên đánh lén, làm cho Đàm Linh đến bây giờ cũng không cách nào biết thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh.Hiện tại Thôi Chương Minh là trưởng lão ngoại môn Thánh Địa, thực lực cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng bảy, tuyệt đối có thể bức ra thực lực thực sự của Lữ Thiếu Khanh.Chẳng qua Đàm Linh tin tưởng, cho dù Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không mạnh hơn Kế Ngôn, cũng không có khả năng sẽ là đối thủ của Thôi Chương Minh.Nhất định phải chịu đau đớn rồi.Đàm Linh đắc ý nghĩ trong lòng.Mấy ngày nay nàng ta bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể làm gì, nàng ta ước gì Lữ Thiếu Khanh chịu nhiều đau khổ một chút.Đàm Linh tràn ngập chờ mong nhìn Lữ Thiếu Khanh, muốn nhìn bộ dáng chật vật tiếp theo của Lữ Thiếu Khanh.Vừa nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh sẽ chịu nhiều đau khổ, bộ dáng chật vật không chịu nổi, trên mặt Đàm Linh nhịn không được lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.Nhưng mà rất nhanh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Đàm Linh biến mất, cuối cùng dứt khoát nhảy dựng lên mắng to: "Hỗn đản, hỗn đản..."Thôi Chương Minh tấn công với thanh thế to lớn, uy áp cường đại làm cho mọi người xung quanh cảm nhận được áp lực lớn lao.Đổi lại là người khác thì đã sớm nghiêm khắc đợi trận, lôi đủ loại thủ đoạn ra để ứng đối.Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không, hắn đứng tại chỗ, cả người vô cùng thoải mái, vân đạm phong khinh nhìn Thôi Chương Minh.Sau đó, hắn chậm rãi giơ tay phải lên, trong tay cầm một tấm lệnh bài. Hết chương 966.

Bạn cần đăng nhập để bình luận