Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 761 - Nếu đã như vậy, ta sẽ giết ngươi



Chương 761: Nếu đã như vậy, ta sẽ giết ngươiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Thế An và Thái Thế Định ngẩn ra, cũng đúng.Tốn Ma Thạch lẳng lặng lơ lửng trên không trung, chẳng có dấu hiệu nào là muốn phát nổ.Thái Thế An quan sát một lúc, không phát giác ra điểm gì bất thường, chỉ là lần đầu tiên trông thấy viên Tốn Ma Thạch to thế này khiến lão ta cảm thấy ngạc nhiên."Thứ này mà bảo bối gì chứ?" Thái Thế An coi thường: "Tuy là trong tay dã nhân, Tốn Ma Thạch có chút tác dụng với tu sĩ Thánh tộc chúng ta, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."Viên Tốn Ma Thạch trong tay ngoại trừ to hơn một tí thì Thái Thế An không cảm thấy có gì đặc biệt.Giọng điệu lão ta lạnh lùng, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, không hề che giấu sát ý của mình: "Nếu như đây chính là bảo bối mà ngươi nói, ngươi có thể chết được rồi."Thái Thế Định đã sẵn sàng ra tay.Lữ Thiếu Khanh không hoảng hốt chút nào, ngược lại còn hỏi Thái Thế An một câu: "Ngươi không tò mò viên Tốn Ma Thạch to như thế còn có hiệu quả gì sao?""Hiệu quả gì?" Thái Thế Định hỏi lại theo bản năng.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Rót linh lực vào trong thì ngươi sẽ biết thôi."Thái Úc ở phía xa hét lớn: "Cha, cẩn thận."Trong lòng Thái Úc bất an, Lữ Thiếu Khanh biểu hiện quá mức bình tĩnh.Hắn ta đã đích thân trải nghiệm thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh, chỉ sợ trong này sẽ có cạm bẫy nào đó.Thái Thế Định cười lớn: "Tiểu Úc, không cần phải lo, hắn có thể làm được gì chứ?"Trải qua lần giao thủ vừa nãy, Thái Thế Định cảm thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh chỉ xấp xỉ mình.Hiện giờ tay phải của ông ta đã hồi phục, tiếp theo có thể chơi đùa với Lữ Thiếu Khanh.Thái Thế An rất bất mãn với biểu hiện của con trai, lão ta hừ lạnh: "Có vi phu ở đấy, hắn không lật nổi trời."Nói dứt lời, lão ta rót linh lực vào trong Tốn Ma Thạch.Bề mặt Tốn Ma Thạch loé lên một tia sáng màu xám trắng, khiến người ta sợ hãi.Trong lòng Thái Thế An lập tức sinh ra dự cảm không lành.Sắc mặt Thái Thế An thay đổi.Không ổn!Ngay sau đấy, Tốn Ma Thạch nổ tung!"Ầm!"Tiếng nổ to lớn vang dội, ánh sáng mãnh liệt chói lọi, ánh lửa ngút trời, một đám mây hình nấm bùng lên.Sóng âm phát nổ mạnh mẽ như cuồng phong thét gào, nhanh chóng lan ra bốn phía.Mây trên trời cao bị cuồng phong tàn bạo quét đi sạch sẽ.Sóng xung kích của vụ nổ điên cuồng tàn sát tất cả những gì xung quanh, xé tan mọi thứ.Đại địa nứt vỡ, đất bùn và đá tảng bay lên từ mặt đất hoá thành tro bụi trong vụ nổ.Vô số khe nứt không ngừng lan ra phía xa, trông chẳng khác nào một mặt gương nhẵn bóng phủ đầy vết nứt chằng chịt."A!"Trong vụ nổ truyền đến tiếng hét thảm, là tiếng kêu thảm thiết của Thái Thế Định. Còn về Thái Úc, mặc dù cách xa nhưng uy lực của viên Tốn Ma Thạch mà Lữ Thiếu Khanh đưa ra có thể sánh ngang với một kích của Nguyên Anh, phạm vi phát nổ cũng bao phủ cả Thái Úc.Thái Úc không kịp rên rỉ tiếng nào đã ngất đi, cơ thể như búp bê làm bằng vải rách, văng ra ngoài theo sóng xung kích của vụ nổ.Đợi sau khi vụ nổ qua đi, bóng dáng Thái Thế An dần dần hiện ra giữa màn khói.Trạng thái của lão ta không hề tốt chút nào.Quần áo trên người xộc xệch, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng như khi nãy.Mặt lão ta trắng bệch, bề ngoài thì trông có vẻ không chịu bất cứ tổn thương nào, thực ra đứng gần vụ nổ như thế, lão đã bị thương ở bên trong.Linh lực trong cơ thể hỗn loạn, giống như bị một chiếc thần chùy ngũ phẩm nặng nề giáng lên ngực, khó chịu đến nỗi lão muốn thổ huyết.Cho dù lão là Nguyên Anh tầng năm, nhưng ở khoảng cách gần với vụ nổ, không thể nào có chuyện lão không bị tổn thương.Thái Thế An nhìn cái hố sâu hoắm trên mặt đất, trong mắt lộ ra cái nhìn hoảng hốt sợ hãi.Nếu như uy lực vụ nổ lớn hơn chút nữa, lão ta dám chắc có khi lúc này mình đã nằm thẳng cẳng rồi."Tam đệ."Thái Thế An không nhìn thấy bóng dáng Thái Thế Định trong làn khói mù, lão ta lớn tiếng gọi, đồng thời phóng thần thức ra khắp nơi.Bỗng nhiên, lông tơ khắp người lão dựng đứng, cảm giác nguy hiểm hơn cả ban nãy ập xuống.Bóng dáng Thái Thế An lập tức biến mất khỏi vị trí ban nãy.Một đường kiếm quang cuồng bạo loé lên ở nơi lão ta đang đứng, trên mặt đất cách đó không xa, vụ nổ qua đi, mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu không thấy đáy."Chết tiệt, kẻ nào?"Thái Thế An rợn cả tóc gáy, kiếm ý trên kiếm quan khiến lão ta cảm nhận được khí tức tử vong.Đây là lần đầu tiên lão ta gặp phải kiếm ý và kiếm quang khủng khiếp như vậy."Ta chứ ai!" Một giọng nói vô cùng đắc ý vang lên, theo sau đó tiếp tục là một đường kiếm quang đáng sợ.Kiếm quang xuất hiện trong hư không, chém tan bụi mù bay đầy trời, giống như một bông hoa chết chóc nở rộ giữa hư không, giáng xuống trong tiếng vọng ầm ĩ, nuốt chửng lấy Thái Thế An."Chết... chết tiệt."Thái Thế An sợ hãi tột độ, lần này, trong lòng lão ta hoảng thật rồi.Giờ lão ta mới nhận ra, suy cho cùng lão đã quá coi thường Lữ Thiếu Khanh.Vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh chỉ có chút thực lực, nhưng cũng chẳng mạnh tới đâu.Một kiếm này, uy lực khủng khiếp, khiến Thái Thế An hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.Kiếm quang khí thế ầm ầm, uy lực nghiền ép, chớp mắt đã chém tới trước mặt Thái Thế An, khiến Thái Thế An không thể tránh né, chỉ đành cắn răng ứng phó.Ta không tin, một tên Nguyên Anh tầng bốn cỏn con như ngươi có thể đánh thắng được ta?Tuy khí tức của Lữ Thiếu Khanh lúc bùng nổ rất mạnh, nhưng Thái Thế An nhận ra cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh vẫn thấp hơn lão một tầng.Nếu đã như vậy, ta sẽ giết ngươi.Ánh mắt Thái Thế An hung ác, dưới tình thế cấp bách, lão lấy ra một món pháp khí để chống đỡ.Lão định sau khi ngăn một kích này sẽ để Lữ Thiếu Khanh biết thế nào là sức mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận