Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 372 - Chiến Nguyên Anh Phàn Hà



Chương 372: Chiến Nguyên Anh Phàn HàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Mân thì lắc đầu bày tỏ không hiểu, Cố Quân Hào dường như biết gì đó, hắn ta đáp: “Hồi tiền bối, ta thỉnh thoảng nghe người nói, Hoa Túc thượng nhân muốn hoàn toàn tiếp nhận từ sư phụ, chưởng khống toàn bộ thành Thiên Phỉ.”Lúc Cố Quân Hào nói, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh trẻ tuổi như vậy trong lòng không kìm được nảy sinh một tia hâm mộ, thậm chí là có ý ghen ghét.Lữ Thiếu Khanh giật mình, thì ra là thế.Thành chủ thành Thiên Phỉ đã tại vị gần hai trăm năm, trực tiếp xử lý thành chủ thành Thiên Phỉ không chỉ khiến thành Thiên Phỉ hỗn loạn mà còn tạo ra tổn thất to lớn.“Hoa Túc thượng nhân thật sự là một tán tu sao?”Lữ Thiếu Khanh bày tỏ hoài nghi về chuyện này.Chuyện này nhìn thế nào cũng không phù hợp với phong cách tán tu.Không đợi hai người Thái Mân, Cố Quân Hào kịp lên tiếng, một cỗ khí tức kinh khủng từ nơi xa xuất hiện.Một lát sau, một lão giả xuất hiệnLão giả râu tóc bạc trắng, khuôn mặt thon gầy, một đôi mắt màu xám hãm sâu trong hốc mắt, lộ ra ánh mắt hung tàn.Người tới chính là Hoa Túc thượng nhân, Phàn Hà.Phàn Hà cảm nhận được khí tức con trai mình đang tiêu tan, cơ thể ông ta run lên nhè nhẹ.Lửa giận trong cơ thể như núi lửa, lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát.“Là ai, dám giết nhi tử ta?”Phàn Hà đã ba trăm, sắp bốn trăm tuổi, thực lực tu sĩ càng mạnh thì càng khó sinh dục hậu đại.Vất vả lắm mới có được một đứa con trai.Dĩ nhiên ông ta sẽ cưng chiều hết mực.Giờ có kẻ dám làm thịt con trai ông ta.Đây thực sự là hành vi chặt đứt gốc rễ của ông ta.Khắp gương mặt Phàn Hà đầy vẻ oán hận, ánh mắt của ông ta rơi lên người Lữ Thiếu Khanh, sát ý như thực chất.“Là ngươi.”“Không phải ta.” Lữ Thiếu Khanh quả quyết phủ nhận mình giết nhi tử của Phàn Hà, chỉ vào Thái Mân và Cố Quân Hào cường điệu nói: “Là bọn hắn.”Phụt!Thái Mân và Cố Quân Hào cảm giác mình bị nội thương.Tiền bối à, người là tiền bối đấy.Người không ngại sao?Mặt mũi người để đâu?Giữa ban mày ban mặt mà mở to mắt buông lời bịa đặt, người không ngại à?Hai người chúng ta có thể làm thịt Phàn Phỉ cố Nguyên Anh kỳ bảo hộ sao?Thái Mân và Cố Quân Hào không dám nói hai lời, hai người lo lắng nhìn Phàn Hà.Bọn họ hy vọng lão già Phàn Hà này không phải lão hồ đồ.Phàn Hà cười lạnh liên tục: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?”Thần niệm của ông ta đã sớm đã khóa chặt hung thủ, không thể nhận nhầm.Thái Mân và Cố Quân Hào không kìm được thở phào nhẹ nhõm, thậm chí Cố Quân Hào còn lén lau mồ hôi trán.May không phải là lão hồ đồ. Vẫn may, vẫn may.Trong lòng tức giận, vị gọi là tiền bối này thật không đáng tin cậy, tuổi còn trẻ có thực lực như vậy mà có thể tùy tiện vu khống người khác sao?Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, tản ra khí tức vô lại, chế nhạo nói: “Không hề hồ đồ nhỉ, ông đến đây là do bản thân ông đến hay có người đứng sau lưng sai khiến?”Sau khi nói xong, hắn chăm chú nhìn Phàn Hà.Sắc mặt Phàn Hà không thay đổi nhưng con ngươi đột nhiên co lại.“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, chịu chết đi.”Khí tức Phàn Hà tăng vọt, ra tay trước với Lữ Thiếu Khanh.Bàn tay lớn vung ra một chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh, một cỗ linh lực kinh khủng từ trong tay đổ ra.Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, toàn bộ bầu trời đều bị che khuất.Bàn tay tạo ra từ vô số hỏa diễm cháy hừng hực, mang theo nhiệt độ kinh khủng rơi về phía nhóm Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù ánh lửa hừng hực nhưng lại khiếm nhóm Lữ Thiếu Khanh rơi vào trong bóng tối.Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, hàn quang trong mắt chợt lóe lên.Hành động này của Phàn Hà lại hơi giống có ý định giết người diệt khẩu.Quả nhiên là có người giở trò quỷ sau lưng.Sát ý của Lữ Thiếu Khanh tăng vọt.Thành Thiên Phỉ trở thành khu vực không ai quản lý là tốt nhất, nếu trở thành địa bàn của một thế lực nào đó thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả.“Dầu gì, cũng phải rơi vào tay Lăng Tiêu Phái thôi.”Lữ Thiếu Khanh thấp giọng một câu, khí tức tăng vọt, khí tức kinh khủng tràn ngập cả vùng trời đất, như tiềm long xuất uyên.Sau đó Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay giống như ánh mặt trời lóe sáng.Kiếm khí cuồng bạo bộc phát bổ vào chính giữa bàn tay khổng lồ, như khai thiên tích địa.Kiếm khí xông phá bàn tay, hóa thành một con hỏa điểu lớn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì hiểu biết đối với đại đạo pháp tắc đã tăng thêm một bậc.Kiếm đạo cũng tiến bộ rất xa.Mặc dù không lĩnh ngộ được cảnh giới đệ tam trọng như Kế Ngôn nhưng lý giải đối với kiếm ý đã sâu hơn.Tiêu Y và Phương Hiểu từng nhìn thấy kiếm ý hóa hình của Kế Ngôn, trong mắt hai người, hỏa điểu bây giờ đã trở nên lợi hại hơn.Nó giống như thần điểu.Một tiếng chim hót xé rách bầu trời, kiếm ý biến thành thần điểu giương cánh bay cao, xoay vòng xuống, bay thẳng về phía Phàn Hà.Phàn Hà cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh.Ông ta la lên hoảng hốt: “Nguyên Anh kỳ? ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ?”Trong lòng Phàn Hà vô cùng kinh hãi.Lữ Thiếu Khanh quá trẻ tuổi, cốt linh trên người hắn không thể giấu được bất kỳ ai.Triều khí phồn thịnh, đó là khí tức đặc hữu của người trẻ tuổi.Thậm chí Phàn Hà có thể khẳng định Lữ Thiếu Khanh còn chưa quá hai mươi lăm tuổi.Đại năng Nguyên Anh không đến hai mươi lăm tuổi, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào?Trong sự hoảng sợ, Phàn Hà cũng không quên ngăn cản một kiếm của Lữ Thiếu Khanh.Hai tay ông ta kết ấn, sắc mặt sốt ruột, tóc trắng tung bay, linh lực từ hai tay tuôn ra, trên bầu trời xuất hiện một cây trường thương.Trường thương từ hỏa diễm cấu thành, chung quanh nó tạo ra từng vòng xoáy, không ngừng hấp thu linh lực chung quanh, tản ra uy lực khủng bố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận