Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 197 - Tuyên Vân Tâm



Chương 197: Tuyên Vân TâmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Mau đi đi!”Ngu Sưởng buông Lữ Thiếu Khanh ra, gầm thét.Lữ Thiếu Khanh phủi phủi quần áo, lẩm bẩm: “Toàn thân toàn là nước miếng.”Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận của Ngu Sưởng liền vội vàng chạy.Giọng nói tiếp tục truyền tới: “Chưởng môn, đã bao nhiêu năm rồi người chưa đánh răng vậy?”“Khốn kiếp…”Ti Dao cười như cánh hoa run rẩy, gập cả người.Lục Tế lắc đầu, nhìn bộ dạng cắn rang nghiến lợi của chưởng môn, trong lòng thấy may mắn, nói: “May không phải là đồ đệ của ta, nếu không chắc chắn ta bị tức chết rồi.”Cơ Bành Việt cũng lắc đầu, cũng cảm thấy may mắn: “Nếu ta có đệ tử như vậy e là ta đã đánh chết hắn rồi.”Mặt mũi Ngu Sưởng đầy phiền muộn, ông bị chọc tức đến mức không muốn nói chuyện nữa rồi.Ông một lần nữa dựng kiếm xông thẳng lên trời, đến giữa bầu trời.Ngu Sưởng nhìn Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung đi qua có kích động muốn vỗ một kiếm xuống dưới.Chọc người quá đáng.Thật sự biết bình thường Thiều sư đệ làm sao mà vượt qua được.Có một đồ đệ như vậy, thọ nguyên có nhiều mấy cũng không đủ bù cơn giận.Còn ngay trước cổng lớn, mặc dù đông đảo tu sĩ bị Tiêu Y mắng đến mức sửng sờ nhưng sau đó bọn hắn đã kịp phản ứng lại.Bọn hắn cũng không cam chịu yếu thế, gầm thét liên tục."Xú nha đầu, ngươi đang tìm cái chết sao?""Ngươi dám mắng lão tử? Lão tử giết chết ngươi.""Ngươi xuống đây, xem lão tử có làm thịt ngươi không.”“Khốn kiếp, Lữ Thiếu Khanh đâu? Không dám đến à, sao lại để xú nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi ra mặt, như thế có là nam nhân không?”“Ra đây, Lữ Thiếu Khanh, cút ra đây, đừng núp sau lưng nữ nhân nữa.”Tiêu Y còn muốn tiếp tục mắng nhưng có người cản lại.Tiêu Y nhìn người nọ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu."Tiêu Y sư muội đúng không?” Người đến là một nữ tu sĩ Lăng Tiêu Phái, nàng ta tự giới thiệu: “Ta tên Doãn Kỳ, đệ tử thân truyền Bích Vân Phong.”“Tỷ chính là Doãn Kỳ sư tỷ?”Tiêu Y lập tức ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn đồi núi chập chùng của Doãn Kỳ trước mặc, nàng ta lại một lần nữa mặc cảm cúi đầu nhìn vùng đất bằng phẳng của mình.Dáng của Doãn Kỳ lớn gấp đôi Tiêu Y vóc dáng thon thả.Nếu không có vùng đồi núi lớn ấy thì rất dễ bị người ta ngộ nhận là một tráng hán.Tuy nhiên gương mặt của nàng ấy lại như một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu.Tiêu Y chưa từng gặp Doãn Kỳ nhưng nàng ta có từng nghe nói về Doãn Kỳ.Đây là fan hâm mộ hàng đầu của Kế Ngôn trong Lăng Tiêu Phái.Là người theo đuổi Kế Ngôn.Doãn Kỳ đưa tay ra vỗ vỗ vai Tiêu Y.Tay nàng ta cũng lớn hơn tay Tiêu Y, Tiêu Y cảm thấy như có một chiếc quạt bồ hương lớn đang vỗ lên vai mình.Doãn Kỳ thoải mái nói: “Muội mà còn mắng nữa người bên dưới sẽ bùng nổ đấy, muội có tin không?”“Các trưởng lão từng nói rồi, không thể chọc giận bọn hắn, muội thì hay rồi, còn dám bước ra mắng.”Tiêu Y thè lưỡi, nàng ta rất có cảm tình với Doãn Kỳ. Vị sư tỷ này không khoa trương đến mức như Nhị sư huynh nói, chỉ một lời không hợp sẽ lập tức động thủ.Đối mặt với vị sư tỷ như tỷ tỷ này, nàng ta bán đứng Nhị sư huynh của mình không chút do dự.“Là Nhị sư huynh bảo ta ra mắng vài câu.”Haizz, không còn cách nào khác, vì viết bài tâm đắc, không thể không làm như vậy.Doãn Kỳ nghe vậy, ha ha cười lạnh một tiếng: “Ta biết là hắn mà.”“Hắn đâu? Không phải là trốn bên trong không dám ra đấy chứ?”Tiêu Y chỉ ra sau, nói: “Ở đằng kia.”Doãn Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thản nhiên bước ra.Lúc này Doãn Kỳ không nói hai lời, vung tay lên, một cỗ linh lực cường đại bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Tiêu Y giật nảy mình.Bây giờ nàng ta mới nghĩ lại, hóa ra lời Nhị sư huynh nói có vẻ không sai.Tuy nhiên đòn này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ tư thái chậm rãi ung dung kia, thậm chí còn không dừng lại một chút đã thoải mái hóa giải công kích của Doãn Kỳ.Doãn Kỳ không phát hiện ra điều gì, nàng ta chỉ cho rằng nàng ta không phát huy toàn bộ thực lực, thực lực Lữ Thiếu Khanh lại mạnh hơn nàng ta nên nhẹ nhàng hóa giải là chuyện rất bình thường.Nhưng màn này rơi vào mắt các vị Nguyên Anh kỳ trên trời thì có vẻ hơi khác.Cho dù là Ngu Sưởng hay là những người khác đều không kìm được kinh ngạc.Trên mặt Ti Dao lộ tia chấn động: “Thiếu Khanh có vẻ mạnh hơn so với nửa năm trước rất nhiều.”“Mới cách bao lâu chứ?”Lục Tế đồng ý với thê tử, giọng điệu ông rất khẳng định: “Đã mạnh lên, ít nhất Kết Đan kỳ tầng bảy trở lên.”Trong mắt Ngu Sưởng lộ ra tia kinh ngạc, không kìm được mắng: “Tiểu tử khốn kiếp, nếu có thể chăm chỉ hơn một chút thì không chừng chúng ta lại có thể có thêm một Nguyên Anh kỳ rồi.”Tiêu Sấm tức giận: “Nó tiến vào Nguyên Anh kỳ thì có lẽ chỉ có chưởng môn huynh mới có thể trị được nó.”Ban nãy không nhân cơ hội thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận, trong lòng ông ta rất khó chịu.Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt Doãn Kỳ, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, chặc lưỡi: “Doãn sư muội, lâu ngày không gặp lại mập ra rồi.”Doãn Kỳ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Không biết nói thì ngậm miệng lại, mọe nó, thật sự muốn đánh ngươi một trận.”Giọng điệu nàng ta hùng hùng hổ hổ, ngữ khí vô cùng bất thiện giống như không hề chào đón Lữ Thiếu Khanh.“Mau xử lý ổn thỏa chuyện trước mắt, nếu đánh nhau, hậu quả rất nghiêm trọng.”“Đến lúc đó cho dù ngươi là đệ tử thân truyền thì cũng không có lợi gì đâu.”Mặc dù ngữ khí, thái độ đều rất khó chịu, nhưng Tiêu Y có thể nhận ra bên trong hàm chứa sự lo lắng.Lữ Thiếu Khanh nhìn bên dưới một chút, nói: "Được rồi, nơi này giao cho ta."Hắn nói xong, không đứng ở đây mà bước từng bước đi về phía dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận