Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 438 - Tiền bối hạ giá



Chương 438: Tiền bối hạ giáNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhí tức Thái Mân, Cố Quân Hào suy yếu, mặt không có chút máu, bị thương không nhẹ.Thái Mân giãy giụa, mắng Lưu Hào: “Lưu Hào, uổng công phụ thân đã tin tưởng ngươi như vậy, đối xử với ngươi cũng không tệ, không ngờ ngươi cũng là phản đồ.”Lưu Hào cười dữ tợn: “Lúc đầu ta cũng không có ý định làm phản, nhưng là phụ thân ngươi quá đáng, không định bỏ qua cho người có liên quan đến Phàn Hà.”“Có trách thì phải trách phụ thân ngươi.”Hai mắt tha phun ra lửa, so với địch nhân ngoại lai, phản đồ càng khiến người ta thống hận hơn.“Chẳng trách trước đó người của Phàn Hà lại nắm rõ thành Thiên Phỉ như lòng bàn tay, hóa ra tất thảy đều là ngươi ở sau lưng giở trò quỷ.”Lưu Hào không phủ nhận, vết sẹo trên mặt vì cười lên mà càng lộ ra vẻ dữ tợn: “Không sai, tính ra phụ thân ngươi cũng khá may mắn, có người giết Phàn Hà.”“Giờ ngươi không có được may mắn như phụ thân ngươi đâu, giết ngươi, ta sẽ khiến phụ thân ngươi nếm trải thứ gọi là hối hận.”Cố Quân Hào cũng chửi ầm lên: “Lưu Hào, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ đích thân làm thịt ngươi.”Lưu Hào cười càn quấy: “Yên tâm ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.”Nếu có thể, Tiêu Y rất muốn cầm ghế ra ngồi cạnh xem kịch.Nhưng bây giờ Nhị sư huynh còn chưa khỏi, không thể để bọn hắn quấy rầy đến Nhị sư huynh.Tiêu Y đứng ra, nói với hai bên: “Hay là, các ngươi xuống dưới từ từ đánh được không?”Thái Mân kinh ngạc, sắc mặt càng trắng hơn mấy phần, sao thấy chết lại không cứu vậy“Tiền, tiền bối đâu?”Ánh mắt Thái Mân không kìm được rơi lên buồng nhỏ trên tàu sau lưng Tiêu Y.Buồng nhỏ trên tàu vẫn đang không ngừng thôn phệ linh khí.Lưu Hào cũng chú ý tới động tĩnh của buồng nhỏ trên tàu, ánh mắt hắn ta tăng thêm vài phần cảnh giác.Hắn ta nói với Tiêu Y: “Nha đầu, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của chúng ta.”Tiêu Y cũng không muốn nhúng tay, thứ nhất, thực lực của nàng ta không đủ để nhúng tay vào chuyện của đối phương, Lưu Hào thực lực Kết Đan trung kỳ, nàng ta nhúng tay cũng vô ích.Thứ hai, Nhị sư huynh của nàng ta vẫn chưa xuất quan, nàng ta không muốn nhiều chuyện gây thị phi lúc này.Mặc dù hơi có lỗi với Thái Mân nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh mới là người thân của nàng ta.Nàng ta bày tỏ áy náy với Thái Mân: “Thái cô nương, Nhị sư huynh ta hiện tại không rảnh, không giúp được cô, cô vẫn nên xuống đi.”Thái Mân nghe vậy, trong lòng tuyệt vọng.Vốn nàng ta tưởng gặp được nhóm Tiêu Y thì có thể được Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ.Cuối cùng lại không rảnh?Rốt cuộc là đang làm gì?Thời khắc mấu chốt đang bế quan, như vậy chẳng phải tra tấn người ta sao?Cố Quân Hào đối mặt với hành động đuổi người của Tiêu Y thì sắc mặt âm tình bất định.Cuối cùng, hắn ta dứt khoát quỳ gối trước buồng nhỏ trên tàu, lớn tiếng kêu lên: “Tiền bối, mong người hãy cứu chúng ta.”Buồng nhỏ trên tàu không có bất kỳ động tĩnh gì.Tiêu Y không vui, đứng trước mặt Cố Quân Hào, ngăn cản ánh mắt hắn ta: “Đã nói Nhị sư huynh không rảnh, ngươi xuống dưới đi.”Nhị sư huynh nhà ta lần đầu tiên nghiêm túc tu luyện như vậy, hiếm khi Nhị sư huynh muốn học mà ngươi dám tới quấy rầy?Có tin ta xin sư phụ đi thu thập ngươi không?“Xuống dưới, xuống dưới, nơi này không chào đón ngươi “Tiêu Y rất bất mãn với cách làm của Cố Quân Hào.Nàng ta không khách khí đuổi người.Lưu Hào ở phía dưới sau khi nghe được, cười ha ha: “Ha ha, đáng đời, thật sự cho rằng chạy đến nơi đây là có người có thể cứu các ngươi sao?”“Mau cút xuống đây nhận lấy cái chết.”Sắc mặt Cố Quân Hào càng thêm khó coi, thậm chí là cảm thấy nhục nhã.Mắt thấy sắc mặt bất thiện của Tiêu Y, bên dưới là Lưu Hào từng bước ép sát, đằng đằng sát khí.Xuống dưới chỉ có một con đường chết.Hắn ta nhìn buồng nhỏ trên tàu, cảm thấy dường như Lữ Thiếu Khanh đang ở bên trong xem trò cười của hắn ta.Đáng chết.Cố Quân Hào chỉ hận thực lực của mình không đủ.Bằng không cũng sẽ không ở nơi này nhận loại sỉ nhục này.Nhưng rất nhanh, mắt Cố Quân Hào xoay chuyển, nhanh chóng nghĩ ra một cách.Hắn ta hét to với buồng nhỏ trên tàu, lấy linh thạch ra tấn công: “Tiền bối, ở chỗ ta có một vạn viên linh thạch, vẫn mong tiền bối xuất thủ.”Linh khí đang lưu động chầm chậm quanh buồng nhỏ đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lại khôi phục bình thường.Còn Lưu Hào nhìn thấy hành động này của Cố Quân Hào thì không kìm được cười haha: “Đầu óc ngươi có bệnh à?”“Hay cùng đường mạt lộ rồi nên hồ ngôn loạn ngữ?”Tiền bối thật sự có thể xuất thủ vì một vạn viên linh thạch của ngươi sao?Nếu xuất thủ vì một vạn viên linh thạch chứng tỏ tiền bối quá thấp kém, thậm chí không phải tiền bối thật sự.Nhưng mà, sau một khắc, Lưu Hào không cười nổi thành tiếng.Chỉ thấy linh khí quanh buồng nhỏ tán đi, cửa thuyền bên trong mở ra, Lữ Thiếu Khanh từ bên trong đi ra.Hắn mặc trường bào màu lam nhạt, đón gió đứng đó, phiêu dật bất phàm.Tiêu Y vui mừng: “Nhị sư huynh, huynh ổn chưa?”Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, mắng: “Ồn ào quá, có để cho người ta ngủ không vậy?”Hai người Cố Quân Hào, Thái Mân cũng vô cùng vui mừng, hai người cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Xin ra mắt tiền bối.”Bọn họ đã tận mắt chứng kiến thực lực của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh quyết định xuất thủ, trừ phi một người mạnh hơn tới, bằng không mấy người bọn họ an toàn rồi.Tiêu Y nhạy cảm bắt lấy ý tứ trong lời của Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, trên đường đi huynh cũng ngủ sao?”“Nếu không thì sao chứ? Ta đâu có muốn bị một con ruồi như muội ở bên làm ồn chứ?”Đương nhiên, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh đang nhập định tu luyện.Dọc theo con đường này hắn đã thôn phệ tinh hoa của ba Nguyên anh, giúp hắn một chân bước vào cảnh giới tầng hai.Hắn không cần tiến vào trong Thời Quang ốc tu luyện, dùng hơn một tháng tu luyện thì chân còn lại của hắn cũng bước vào cảnh giới tầng hai.Hiện tại hắn đã là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng hai rồi.Bởi vì hắn vẫn luôn khống chế động tĩnh đột phá nên Tiêu Y ở gần trong gang tấc cũng không thể phát giác được điều gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận