Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 661 - Cung điện thần bí to lớn



Chương 661: Cung điện thần bí to lớnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng tĩnh tâm lại, linh lực vận chuyển, thần thức phát ra, ánh mắt như điện nhìn bốn phía, hắn rất muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc có cái gì khác biệt.Chủ yếu là xem nơi này có tồn tại trận pháp hay không.Nhưng mà mặc cho Lữ Thiếu Khanh tìm kiếm như thế nào, hắn cũng không tìm được cái gì đặc biệt."Hừ!"Hơn nửa ngày sau, Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, hai mắt lại xuất hiện đồ án Thái Cực, song ngư âm dương xoay tròn, khí tức huyền diệu tràn ngập.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào trạng thái này đã thấy được đủ loại màu sắc, một thế giới tràn ngập màu sắc khác nhau.Trong tầm mắt Lữ Thiếu Khanh, những màu sắc khác đó hắn nhìn không thấu, cũng không hiểu, thứ hắn có thể miễn cưỡng xem hiểu chỉ có hai màu đen trắng.Đây chính là khởi nguồn của thế giới, hắn hiểu được một chút xíu, chỉ vậy cũng đã khiến cho tạo nghệ về trận pháp của hắn tăng vọt, trở thành trận pháp đại tông sư.Đồng thời đối với cảnh giới bản thân, hắn cũng cảm giác được khoảng cách đến lần đột phá tiếp theo không xa.Đáng tiếc, không đến một hơi thở, Lữ Thiếu Khanh liền rời khỏi trạng thái này, hơn nữa hắn không thể không cắn thêm một nắm đan dược để khôi phục linh lực mới dễ chịu một chút.Lữ Thiếu Khanh cảm giác mình bị ép khô, hắn dứt khoát nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm."Mẹ nó, về sau vẫn nên ít dùng thì tốt hơn, quá khó khăn."Loại trạng thái này sẽ giúp sức chiến đấu của Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng di chứng sau khi kết thúc cũng rất mạnh.Linh khí trong cơ thể hắn bị tiêu hao toàn bộ không còn gì, thân thể suy yếu tới cực điểm, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu trong thời gian nhất định.Cho nên Lữ Thiếu Khanh quyết định, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, trong chiến đấu tuyệt đối không thể vào trạng thái này.Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, như vậy dễ dàng giết chết chính mình.Nằm nửa ngày, Lữ Thiếu Khanh khôi phục lại đứng lên, chậm rãi đi tới một chỗ trên lối đi, sau đó mạnh mẽ dẫm mạnh một phát xuống.Hào quang màu trắng nhàn nhạt bắn ra, giống như một dẫm vang trời.Lối đi chấn động, phát sinh một tiếng nổ, cảnh vật trước mắt Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa biến hóa.Cái gọi là lối đi vừa rồi chính là ảo cảnh.Lữ Thiếu Khanh đắc ý, may mắn ta không mắc mưu, sau đó lại nhìn cảnh tượng trước mắt.Một cung điện lớn xuất hiện trước mặt hắn.Cửa lớn cao tới mấy trăm trượng đóng chặt, Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt nó chỉ nhỏ bằng một con kiến.Tất cả nơi này đều có màu trắng, cửa lớn màu trắng, tường thành màu trắng, to lớn vô cùng, giống như đi tới quốc gia của người khổng lồ.Lữ Thiếu Khanh tiến lên, đưa tay chạm vào cửa lớn, giống như truyền đạt tín hiệu, cửa lớn phát ra âm thanh kẽo kẹt, như thể một bàn tay to vô hình đang chậm rãi mở cửa ra.Đứng ở ngoài cửa, bên trong là một mảnh trắng xóa, đứng ở bên ngoài nhìn không thấy bất cứ vật gì.Lữ Thiếu Khanh đợi nửa ngày, mới cẩn thận đi vào.Sau khi tiến vào, Lữ Thiếu Khanh đặt mình trong một cung điện thật lớn.Giống như đại điện hoàng cung, nhưng mà so với đại điện hoàng cung thì uy vũ khí phách, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.Đại điện trống trải rộng lớn, giống như một quảng trường khổng lồ.Hai bên cung điện đều có năm cây cột đá trắng noãn chống đỡ, mỗi một cây cột đá đều cao trăm ngàn trượng, cột đá bên trái điêu khắc Kim Long, cột đá bên phải điêu khắc đồ án Phượng Hoàng.Chúng nó quấn quanh trụ đá, từ trên cao nhìn xuống, trông rất sống động, giống như đang bảo vệ đại điện này.Tận cùng bên trong đại điện là từng tầng từng tầng cầu thang, trên cầu thang, lại bị sương mù bao phủ, thấy không rõ phía trên có vật gì.Đứng ở giữa đại điện, nhìn hết thảy xung quanh.Mà ở trên đỉnh đại điện, lại là hư không, ngôi sao đầy trời rạng rỡ sinh huy, tràn ngập thần bí.Khí tức nơi này trang nghiêm trang trọng, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy áp lực rất lớn.Mặc dù Kim Long và Phượng Hoàng chỉ là phù điêu. Nhưng lại cho người ta có một loại ảo giác là chúng nó đang nhìn chằm chằm vào mình.Giống như sau một khắc sẽ sống lại, đánh hắn thành tro.Nơi này rốt cuộc là nơi nào?Lữ Thiếu Khanh quan sát một phen, hô to một tiếng: "Hello? Có ai không?"Lữ Thiếu Khanh hô vài tiếng, thanh âm quanh quẩn trong đại điện, có vẻ cực kỳ trống trải.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, hắn cũng không tùy tiện đi lên bậc thang, mà cẩn thận dò xét bốn phía.Sau khi xác định nơi này không có thứ gì khác, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dừng lại trên bậc thang. Sương mù bao phủ, thấy không rõ phía trên có thứ gì, nhưng có lẽ bảo bối đang giấu ở phía trên.Trong sương mù, giống như có ánh sáng trắng nhàn nhạt, tản ra khí tức thần thánh.Lữ Thiếu Khanh rất tò mò, nơi này vừa nhìn đã biết khí thế bất phàm, lai lịch lớn đến dọa người.Trên đó giấu cái gì vậy? Rốt cuộc có quan hệ gì với tiểu đệ ma quỷ trong nhẫn?"Sẽ không phải để ta tới làm Mạc Kim giáo úy (1) chứ?"(1) Là danh hiệu dành cho những kẻ cướp mộ ở Trung Quốc cổ đạiLữ Thiếu Khanh nói thầm: "Ta là người trung hậu chính nghĩa, rất khinh bỉ loại hành vi này."Nói xong chậm rãi tiến lên, đứng ở phía trước bậc thang nhìn sương mù phía trên, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm."Ta không sờ, ta đi lên xem một chút thôi, xem một chút là được."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh quyết định đi lên nhìn thử, nếu như gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối không đụng vào, không nói hai lời trực tiếp lui đi, cho dù có nhiều tuyệt thế trân bảo hơn nữa, hắn cũng rút lui.Trân bảo tuyệt thế, bảo bối thần khí cho dù có tốt, cũng phải có mệnh để tiêu mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận