Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1269: Tìm không thấy sẽ phải đi cầu xin ta

Chương 1269: Tìm không thấy sẽ phải đi cầu xin taChương 1269: Tìm không thấy sẽ phải đi cầu xin ta
Dận Khuyết thấp giọng hỏi Tả Điệp một câu: "Tiểu Điệp muội muội, nhà là như thế nào?"
Trên mặt Tả Điệp lộ ra vẻ mặt cổ quái, sau đó nói: "Ngươi không muốn chết thì đừng hỏi."
Chuyện ngày đó, ngay cả sư phụ Lận Vũ nàng ta cũng không dám nói.
Dận Khuyết cùng Chu Quang Viễn càng thêm tò mò.
Đại trưởng lão đây là thế nào?
Dời cả vị trí ổ sao.
Sau khi Tương T¡ Tiên tới đây, đứng ngoài cửa gọi lớn: "Gia gia!"
Nhà gỗ mở ra, Tương Quỳ đi ra. "Gặp qua đại trưởng lão!"
Ba người Tả Điệp vội vàng hành lễ.
Tương Quỳ gật gật đầu, nhìn Tương Ti Tiên trước mặt, nở nụ cười: "Nha đầu này, có chuyện gì không?"
Tương T¡ Tiên vẻ mặt có vài phần oán trách cũng có mấy phần lo lắng, ngữ khí còn mang theo vài phần hờn dỗi: "Gia gia, người lại muốn làm cái gì vậy?"
"Vẫn phải nhắm vào Mộc công tử sao?"
Nhớ đến dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh thở hổn hển, tức giận tới mức giơ chân, nụ cười trên mặt Tương Quỳ càng tăng lên.
"Hừ, nể mặt tiểu tử khốn kiếp kia một chút hắn liền thật sự nghĩ rằng đại trưởng lão ta dễ khi dễ."
Có cơ hội, đương nhiên muốn trả thù lại.
"Hắn sẽ không thực sự cho rằng thuyết phục được những trưởng lão khác là hắn có thể thuận lợi tiến vào thế giới Huyền Thổ đấy chứ?"
"Ta chưa từng nói như vậy đâu."
"Tất thảy đều do hắn tự cho là vậy thôi."
Tính quan trọng của thế giới Huyền Thổ, ngay cả đứa trẻ lên ba trong tổ chức Thí Thần cũng biết, thân là đại trưởng lão đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta tiến vào.
Dù là quẻ tượng biểu hiện Lữ Thiếu Khanh sẽ tiến vào thế giới Huyền Thổ.
Cộng thêm Lữ Thiếu Khanh đã khiến đại trưởng lão như ông ta vô cùng ấm ức, có cơ hội, không thiết kế cho hắn chút vấn đề nan giải thì sao xứng với thân phận này của mình được. Đại trưởng lão càng nói càng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng xán lạn hiền lành, mặt mày tỏa sáng, tựa như trẻ ra mười mấy tuổi.
Vui vẻ quả nhiên có thể khiến người †a trông rất trẻ.
Tương Tỉ Tiên nhìn Tương Quỳ dường như hơi hoảng hốt.
Giống như gia gia trước mặt không phải là một đại trưởng lão được vạn người trong tổ chức Thí Thần kính ngưỡng nữa mà chỉ là một đứa trẻ ngang bướng, cứ phải chống đối người lớn tới cùng.
Tương Tỉ Tiên trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng: "Gia gia, người không sợ Mộc công tử thật sự tìm được lối vào à?"
"Chính người cũng nói rồi, ba người Mộc công tử rất đặc biệt." Tương T¡ Tiên không biết Lữ Thiếu Khanh bọn hắn rốt cuộc có gì đặc biệt.
Nhưng có vài phương diện nàng ta có ấn tượng sâu sắc, chí ít, đại trưởng lão như Tương Quỳ đây cũng không chiếm được chút lợi lộc gì từ trên người Lữ Thiếu Khanh, điểm này cũng vô cùng đặc biệt.
Đối với vấn đề này, Dận Khuyết mở miệng.
Hắn cười ha ha một tiếng nói: "Đại tiểu thư, điểm ấy cô cũng không cần lo lắng?"
"Lối vào thế giới Huyền Thổ chỉ có đại trưởng lão và vài người biết, bọn họ sẽ không nói cho tên kia, cho nên, dù là tên kia tìm tới thiên hoang địa lão cũng tìm không thấy cửa vào."
"Hết thảy đều nằm trong tâm khống chế của đại trưởng lão." Nịnh hót!
Chu Quang Viễn mặc dù khó chịu Dận Khuyết, nhưng hắn ta cũng không thể không đồng ý với lời này của Dận Khuyết.
Hẳn ta cũng nói: "Không có cái gật đầu của đại trưởng lão, cả đời Mộc huynh cũng sẽ không tìm được. Đại trưởng lão là không muốn để cho kẻ ngoại lai tiến vào thế giới Huyền Thổ nên mới có thể làm thế này sao?"
Lời này mang theo ý thăm dò.
Hắn ta cũng muốn đi tìm hiểu chút tình báo, dùng tình báo để lấy lòng Tiêu Y.
Đại trưởng lão là ai?
Sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Chu Quang Viễn?
Chút tâm tư nhỏ của Chu Quang Viễn ông ta liếc mắt một cái thấy ngay, ông ta mỉm cười: "Hắn có thể đi vào hay không chỉ có thể dựa vào chính hắn."
"Ta cho phép hắn tìm kiếm lối vào đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
"Đương nhiên, tìm không thấy, hắn đi cầu ta, đến lúc đó tính sau."
Trong lòng Tương Ti Tiên phiền muộn, câu sau cùng nàng ta nghe thấy rõ.
Vẫn còn đang đấu.
Tương Quỳ muốn dùng chuyện này để Lữ Thiếu Khanh đi cầu ông ta, kiếm lại thể diện đã đánh mất.
Cảm giác nhọc lòng lại một lần nữa vang lên.
Vốn tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ vẫn còn tiếp tục.
Tương T¡ Tiên một lần nữa buồn bực nói: "Gia gia, người không sợ hắn tìm được à?"
"Mấy người các con từ nhỏ đã sống ở đây, các con có thể tìm thấy được không?"
Tương Quỳ tràn đầy tự tin, chắp hai tay sau lưng, khắp khuôn mặt đây nụ cười, một lần nữa nhìn về phía xa.
"Ha ha, đến lúc đó cũng không biết tiểu tử kia còn có thể giống như lúc trước, bình tính đứng bên cạnh ta nữa không?"
"A?" Bỗng nhiên, sắc mặt Tương Quỳ thay đổi.
Sự kinh ngạc của Tương Quỳ hấp dẫn sự chú ý của bốn người Tương Tỉ Tiên.
Có chuyện gì có thể khiến cho đại trưởng lão có phản ứng như vậy? Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn sáng hướng Tương Quỳ đang nhìn.
Nơi xa, linh lực nông đậm hóa thành sương trắng mịt mờ, bao phủ đỉnh núi phía xa, như ẩn như hiện, rất có vài phần tiên khí.
Phong cảnh phía xa ưu mỹ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có một loại cảm giác thanh thản tâm thần rồi.
Số lần ba người Tả Điệp, Dận Khuyết, Chu Quang Viễn tới đây tương đối ít, bọn hắn nhìn phong cảnh phía xa, trong lòng không khỏi sinh ra một cái ý niệm.
Ngồi ở chỗ này, nhìn phong cảnh phía xa có phải lòng dạ cũng sẽ rộng rãi hơn nhiều không?
Tâm trạng tốt, tu vi cũng sẽ tăng trưởng nhanh một chút. Dận Khuyết thậm chí đang âm thầm đoán, hẳn là đại trưởng lão di chuyển nhà ra phía trước là muốn nhìn thấy mỹ cảnh phía xa gần hơn một chút nhỉ?
Trong mắt bốn người Tương Ti Tiên chỉ nhìn thấy phong cảnh phía xa, sương trắng mịt mờ, hết thảy đều bao phủ trong sương mù trắng.
Trừ cái đó ra, bọn hắn không nhìn thấy cái gì hết.
Tương T¡ Tiên không kìm được hỏi thăm: "Gia gia, làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận