Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 561 - Đột phá



Chương 561: Đột pháNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn thần điểu bay lượn ở phía chân trời, nó bay đến chỗ nào, bóng đêm phải lui đi, bóng đêm không còn che lấp nơi này.Nhưng ở những nơi xa hơn, vẫn còn vô số bóng tối, sau khi thần điểu bay qua, bóng đêm vọt tới lần thứ hai, cắn nuốt mọi thứ.Lữ Thiếu Khanh nhìn thần điểu xuất thần, thật lâu sau, ánh mắt hắn mê ly lên, thì thào tự nói: "Quang và ám, quang khắc ám, ám khắc quang.""Quang minh mạnh mẽ có thể tiêu diệt hắc ám, nhưng cùng lẽ đó, hắc ám mạnh mẽ cũng có thể thôn tính quang minh."Một cảm giác huyền diệu nổi lên trong lòng, hai mắt Lữ Thiếu Khanh thay đổi.Mắt trái biến thành màu trắng, mắt phải biến thành màu đen.Màu trắng và màu đen thuần chất, không pha lẫn một chút tạp chất nào.Sau đó mắt trái biến thành màu đen, mắt phải biến thành màu trắng.Hai loại màu sắc không ngừng thay đổi qua lại, giống như hào quang và bóng đêm đang luân phiên xuất hiện, hỗ trợ lẫn nhau.Trong căn phòng thời gian, hơi thở nặng nề của Lữ Thiếu Khanh vang vọng ở nơi này, người trên linh bài xuất hiện lần thứ hai, mà lần này, bóng người đó đã chân thật hơn rất nhiều.Có thể lờ mờ nhận ra đó là hình dáng của một nữ nhân, dáng người yêu kiều, tóc đen phất phới, mang theo vẻ ung hoa và cao quý.Mặt mày của người đó bị bao phủ tại trong sương mù, không thấy rõ được.Nàng đứng lơ lứng trước linh bài, không có một hành động nào khác, chỉ lặng lẽ nhìn Lữ Thiếu Khanh.Chỉ trong chớp đã mấy năm trôi qua, Lữ Thiếu Khanh đã nhập định ở trong này mười năm.Mười năm nay, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh tái nhợt, hơi thở nặng nề, khí tức hỗn loạn, như sẽ tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.Nhưng mà, bắt đầu năm đầu tiên hình dáng của Lữ Thiếu Khanh đã là như thế này, vẫn kiên trì cho đến ngày hôm nay.Trừ việc hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, linh lực trong cơ thể càng ngày càng hỗn loạn ra, không có những chuyện ngoài ý muốn khác xảy ra, chứ đừng nói tới tẩu hỏa nhập ma.Kiên trì mười năm mà chưa bị đánh sụp, đủ để chứng minh sự xuất chúng của hắn.Có điều, hình như đã đến điểm cực hạn, khí tức Lữ Thiếu Khanh đã trở nên vô cùng bất ổn, lúc cao lúc thấp, sắc mặt khi thì trắng xanh khi thì hồng nhuận.Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.Nếu như không rời khỏi hoặc đột phá kịp lúc, một khi tẩu hỏa nhập ma, tâm ma phản phệ sẽ làm cho Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.Nàng than nhẹ một tiếng, đang định ra tay tương trợ, khí tức của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên biến đổi.Nàng cả kinh, ngừng tay lại.Những con chim nhỏ màu đỏ xung quanh Lữ Thiếu Khanh đã tan đi, chúng nó hòa tan vào trong cơ thể của Lữ Thiếu Khanh, tiếp theo, một thanh trường kiếm hiện lên trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đúng là trường kiếm Mặc Quân.Trường kiếm Mặc Quân tản ra hai loại ánh sáng, màu trắng và màu đen giao nhau, vừa như thôn tính lẫn nhau lại như cộng sinh với nhau.Trong mắt nàng lộ vẻ chấn kinh, bóng dáng của nàng thậm chí lắc lư vài cái, làm cho lệnh bài cũng lắc lư theo, phát ra những tiếng vang êm tai.Hình như tiếng vang quấy nhiễu Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, ánh sáng trong mắt bắn ra, đồ án Thái Cực xuất hiện trong mắt hắn.Hai mắt hắn biến thành trận đồ bát quái, trận đồ bát quái xoay tròn, một khí tức kì lạ tràn ngập, lúc này Lữ Thiếu Khanh như hóa thành một vị thần minh, vô bi vô hỉ.Khí tức của Lữ Thiếu Khanh cũng trở nên cực nóng vào thời khắc này, sau đó không ngừng tăng nhiệt độ.Linh khí xung quanh không ngừng bị hắn hấp thu, linh khí gào rít lao đến lại một lần nữa hình thành một cơn lốc linh khí ở nơi này.Lữ Thiếu Khanh giống như biến thành một hắc động, điên cuồng cắn nuốt linh khí.Khí tức tràn ngập, uy áp khuếch tán.Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khí tức của Lữ Thiếu Khanh từ từ bình ổn xuống, xung quanh cũng quay về vẻ bình tĩnh ban đầu."Phù."Lữ Thiếu Khanh thở phào một hơi, giọng nói vang vọng trong phòng.Lữ Thiếu Khanh cảm thụ thành quả tu luyện của mình, hết sức hài lòng.Hắn vẫy tay, trường kiếm Mặc Quân rơi vào trong tay hắn, một luồng cảm xúc thân thiết, chân thật hơn trước truyền tới.Linh tính của trường kiếm Mặc Quân càng tiến thêm một bước.Lữ Thiếu Khanh gõ gõ vào nó: "Ngươi cũng tu luyện theo ta đúng không?"Lữ Thiếu Khanh nói thầm, chắc là thanh kiếm này sẽ không sinh ra kiếm linh quá nhanh đâu há?Có điều, trường kiếm Mặc Quân mạnh lên, với hắn mà nói chỉ là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.Còn việc nó có thể trông rất kì lạ hay không, Lữ Thiếu Khanh đã sớm giả vờ như không thấy nữa rồi.Ngay cả bản thân hắn cũng đã kì lạ, trường kiếm Mặc Quân có kì lạ đến mấy cũng bình thường thôi.Lữ Thiếu Khanh suy đoán là vì lần đó hắn mượn dùng tia chớp màu đen và nguyên liệu đến từ quái vật tới để rèn trường kiếm Mặc Quân, cho nên mới làm cho trường kiếm Mặc Quân càng ngày càng kì lạ như vậy.Lạ cũng được, miễn sao mạnh.Sau khi Lữ Thiếu Khanh kiểm tra trường kiếm Mặc Quân một phen, bèn thu nó về, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.Hắn vươn tay phải ra, một con thần điểu phiên bản thu nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.Một luồng kiếm ý tràn ngập trong phòng.Nó hoàn toàn khác với kiếm ý cuồng bạo, nóng cháy của Lữ Thiếu Khanh trước kia.Thần điểu có mấy phần tương tự Tiểu Hồng, có điều lông chim đã biến thành màu trắng, trông rất sống động, ánh mắt linh động có thần, giống như thần điểu chân chính.Nó đứng ở trên tay Lữ Thiếu Khanh, ngẩng đầu lên thật cao, có vẻ rất là cao ngạo.Lữ Thiếu Khanh giật mình, thần điểu phẩy phẩy cánh, lông chim màu trắng tức thì biến thành màu đen, hai mắt đỏ đậm, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, tà ác.Lữ Thiếu Khanh nhìn thần điểu màu đen do kiếm ý màu đen biến thành, sắc mặt cổ quái.Ngay cả kiếm ý cũng tạo phản rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận