Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1152: Người nên xin lỗi là ngươi

Chương 1152: Người nên xin lỗi là ngươiChương 1152: Người nên xin lỗi là ngươi
Tế ti bộ tộc Gia Đức chết rồi?
Dựa theo sắp xếp của bộ tộc, một bộ tộc có Nguyên Anh loài người thì tế ti cũng phải là Nguyên Anh, hơn nữa còn là kẻ có cảnh giới mạnh nhất.
Như vậy mới có thể dựa vào phương diện thực lực tuyệt đối để áp chế loài người.
Bộ tộc Gia Đức có ba cao thủ loài người, một Nguyên Anh trung kỳ và hai Nguyên Anh sơ kỳ, vậy thì tế ti của bộ tộc Gia Đức ít nhất cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ.
Đám Kế Ngôn mới đi bao lâu mà đã có thể nhẹ nhàng giết chết tế ti rồi?
Thân là quái vật tế ti, sức mạnh phải gấp loài người biết bao nhiêu lần.
Kế Ngôn lại có thể giết chết tế ti trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực của hắn ta phải mạnh đến mức nào chứ?
Tương Tư Tiên và Dận Khuyết nhìn Kế Ngôn như bạch y kiếm tiên trên bầu trời, cả hai sinh lòng kính sợ.
Dận Khuyết nhìn Kế Ngôn, trong lòng sinh ra mấy phần ngưỡng mộ, nếu hắn ta có thể mạnh như Kế Ngôn thì tốt biết mấy.
Ngay lúc Dận Khuyết đang ngưỡng mộ không ngớt, chợt bên tai vang lên giọng nói mà hắn ta không muốn nghe thấy chút nào.
"Tư Tiên tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"
Dận Khuyết nghiêng đầu, trợn mắt nhìn, cực kỳ căm phẫn ghim ánh mắt trên người Lữ Thiếu Khanh vừa xuất hiện.
Tên khốn nạn!
Chính mình trêu chọc kẻ địch sau đó chạy trốn mất tăm.
Dận Khuyết giận dữ, căm tức nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tên nhát chết!"
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, bật cười đánh giá Dận Khuyết, nói với giọng bội phục: "Vừa gặp mặt đã chửi người, xem ra trạng thái của ngươi vẫn tốt nhỉ."
"Dận huynh quả nhiên lợi hại, có thể đối phó được với hai cao thủ Nguyên Anh, lợi hại, lợi hại."
Lợi hại cái con khỉ.
Sắc mặt Dận Khuyết càng khó coi hơn, cực kỳ muốn đánh người.
Nếu như hẳn ta lợi hại thì đã không bị chọc tức thê thảm như này.
"Đồ nhát gan." Dận Khuyết bực bội măng Lữ Thiếu Khanh: "Gặp chuyện chỉ biết trốn đi, ngươi có phải nam nhân không?
"Đều tại ngươi mà đại tiểu thư suýt chút nữa mất mạng."
"Mau xin lỗi đại tiểu thư đi."
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tương Tư Tiên, vẻ mặt tràn đầy áy náy: "Thật sao? Ta còn tưởng Tư Tiên tỷ tỷ với ngươi có thể ứng phó được cơ."
"Chẳng phải Dận huynh nhận mình là thiên tài sao? Đánh không nổi hả?"
Sau đó Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, quay sang nói với Dận Khuyết: "Dận huynh, sai này là do ngươi rồi."
"Uổng công ta tin ngươi, không ngờ ngươi lại khoác lác, bốc phét mình lợi hại thế nào. Ngươi xem, bởi vì ngươi khoác lác, suýt nữa đã hại Tư Tiên tỷ tỷ." Dận Khuyết tức giận, nói như vậy là đang trách ta?
"Khốn kiếp, ngươi nói cái gì cơ?"
Gương mặt Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ rộng lượng, nói bằng giọng thế nào cũng được: "Không sao, mọi người đều là bạn bè, không được là không được, thừa nhận cũng không có ai chê cười ngươi."
"Cho nên, người phải nói xin lỗi với Tư Tiên tỷ tỷ là ngươi mới đúng."
"Khốn kiếp!" Dận Khuyết cắn răng đáp: "Nếu như là một đánh một, ta đã đánh bại bọn chúng từ lâu rồi."
Dận Khuyết kiên quyết không thừa nhận bản lĩnh của mình không bằng người ta: "Hai người bọn chúng liên thủ, không đơn giản chỉ là một thêm một, cho dù là sư huynh của ngươi cũng chẳng chiếm được ưu thế."
Vừa dứt lời, trên bầu trời phía xa truyền đến hai tiếng hét thảm.
Hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức bỏ mạng dưới kiếm của Kế Ngôn.
"Không chiếm được ưu thế?" Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt hỏi lại Dật Khuyết: "Là như vậy hả?"
Vẻ mặt Dật Khuyết lúc này khó coi như bị táo bón, cái kiểu mười ngày mười đêm không đại tiện được.
Bị vả mặt nhanh thật chứ.
Thậm chí Dật Khuyết còn thầm oán giận Kế Ngôn.
Ngươi không chậm một chút được à? Cứ phải giết nhanh thế làm gì.
Nhìn Kế Ngôn ở trên trời, ánh mắt Tương Tư Tiên tràn đầy thán phục xen lẫn tò mò.
Gọn gàng giải quyết hai Nguyên Anh, lại nghĩ tới trước đấy Kế Ngôn đã giết chết tế ti của bộ tộc Gia Đức.
Một cao thủ trẻ tuổi như vậy, đủ để bỏ xa một đám thiên tài trong tổ chức Thí Thần của bọn họ ở sau lưng, khiến nhóm thiên tài xách dép đuổi theo.
Rốt cuộc hắn ta đến từ nơi nào?
Rốt cuộc bọn họ có lai lịch ra sao?
Tương Tư Tiên không nhịn được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi: "Mộc công tử, rốt cuộc các ngươi là ai vậy?"
Dận Khuyết cũng không nhịn được dựng lỗ tai lên, rốt cuộc là nơi nào mà có thể bồi dưỡng ra cái loại khốn nạn cực phẩm như thế này.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Người tốt đó."
Trả lời xong thì không quan tâm đến Tương Tư Tiên nữa, xoay người đi về phía hai con Hồn Thạch Giáp Thú khổng lồ. Tộc nhân trong bộ tộc Gia Đức đã bỏ chạy tứ tán, tế ti chết, cao thủ của tộc bọn họ cũng chết, những tộc nhân tu luyện còn lại thì bị thương hết lượt, đối mặt với kẻ xâm lặng, việc bọn họ có thể làm chính là chạy trốn.
Tương Tư Tiên thấy thế, vội vàng đưa người của mình đi trấn an những con người này.
Tế ti đã chết, thoát khỏi khống chế, có cơ hội có thể đưa bọn họ trở thành bộ tộc bình thường, trải qua một cuộc sống như bao người.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đến trước mặt Hồn Thạch Giáp Thú, hai con Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành đang nằm trên đất, giống như hai ngọn núi liền kề nhau, tràn đầy cảm giác áp bức dữ dội.
Loài người đứng trước mặt chúng, nhỏ bé chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Một con mắt cũng phải to hơn một người trưởng thành.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá, lẩm bẩm: "Chúng ta còn không bõ nhét kế răng."
Trạng thái của hai con Hồn Thạch Giáp Thú không tốt, Lữ Thiếu Khanh kiểm tra một lượt, phát hiện trong cơ thể chúng có một luồng sương mù màu đen quanh quẩn, không chỉ ăn mòn máu thịt của chúng mà còn đang cắn nuốt cả linh hồn.
Đối với bọn chúng thì vết thương bên ngoài không ngừng nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng nhất là ở bên trong.
Tiêu Y mang theo Hồn Thạch Giáp Thú con chạy tới, Hồn Thạch Giáp Thú con gào một tiếng, nước mắt ào ào chảy xuống, cái đầu không ngừng đụng vào cha mẹ, liên tục kêu gào. Hai con Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nghe thấy tiếng gọi của Hồn Thạch Giáp Thú con cũng chỉ nhúc nhích mí mắt một chút, dường như đến cả sức lực mở mắt cũng chẳng còn.
Hồn Thạch Giáp Thú con kêu lên mấy tiếng, sau đó lại cầu xin trợ giúp từ Kế Ngôn.
Kế Ngôn nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Lỗ chết mất thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận